Không lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, vẻ mặt Cao Tử Minh hơi đổi, sau khi nhìn rõ người tới là ai thì mặt cắt không còn giọt máu, môi không khống chế được bắt đầu run rẩy.
Người tới đúng là nữ tử và nam hài mới được đưa vào phủ hồi chiều. Trước đó Hạ Uyên tra được người năm đó mai phục Tiết Quảng là Cao Tử Minh, chỉ là không biết Cao Tử Minh đang ở đâu, người nhà của hắn cũng không biết nơi nào. May là lần này tra ra sơn cốc trùng hợp bắt được Cao Tử Minh, mà người được phái theo dõi Trung Nghĩa Hầu phủ cũng bám theo tìm được chỗ ở của người nhà Cao Tử Minh, kịp thời đoạt vợ con Cao Tử Minh đưa về Vương phủ.
Nữ tử vốn đang cực kì căng thẳng, nhìn thấy người đang bị trói trên cột là ai liền sợ khiếp vía, sắc mặt vàng như đất. Nam hài nắm tay nàng mắt mở lớn nhìn nửa ngày, sợ tới mức khóc òa một trận.
Hạ Uyên lạnh nhạt nhìn Cao Tử Minh: "Thế nào? Có muốn khai hay không?"
Cao Tử Minh cắn chặt môi, gắt gao trừng hắn, ánh mắt tràn ngập lửa giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống Hạ Uyên.
Hạ Uyên đối diện với ánh mắt của Cao Tử Minh không có nửa điểm phản ứng, chỉ thản nhiên nói: "Chỉ cần ngươi chịu phối hợp, nói rành mạch rõ ràng chuyện năm đó ra, ngươi và vợ con ngươi đều có thể đầy-đủ-tay-chân ra khỏi đây."
Cao Tử Minh nghe bốn chữ xong "đầy đủ tay chân" cơ thể không tự chủ run rẩy một chút. Hắn tất nhiên nghe hiểu những lời này, nghĩa trên mặt chữ, nếu hắn không phối hợp, bọn họ không thể toàn vẹn tứ chi. Huống chi thanh danh Nhiếp chính vương hắn đã sớm nghe qua, chỉ nhìn qua những dụng cụ tra tấn trong nhà lao này liền biết, chặt tay chặt chân chắc chắn là hình phạt nhẹ nhất. Nếu chọc giận Hạ Uyên, vị Nhiếp chính vương này không biết sẽ làm ra hình phạt tàn khốc nào.
Nam hài còn đang khóc lớn tiếng, nữ tử sợ hãi vội vàng che miệng nhóc lại, thanh âm nức nở trong địa lao càng thêm thê lương.
Hạ Uyên nhìn Cao Tử Minh đã chảy mồ hôi lạnh, hỏi: "Đã nghĩ xong chưa?"
Cao Tử Minh run rẩy nhìn vợ và con trai. Hầu gia đối với hắn có ân, nếu hắn nói ra sự thật chính là bất trung bất nghĩa, là hắn có lỗi với Hầu gia. Nhưung nhìn vợ con ôm đầu khóc khổ sở trước mặt, ánh mắt hắn bắt đầu hoảng loạn: "Không... Ta không có gì để nói hết..."
Lông mày Hạ Uyên giật giật, nói với thị vệ bên cạnh: "Vậy đưa đứa nhỏ này đến trước mặt hắn, trước tiên chặt một tay đã."
Đứa nhỏ sợ tới mức tiếng khóc cũng nghẹn lại trong cổ họng, mắt mở lớn núp vào trong ngực nữ tử, cả người run rẩy lắc đầu.
Cao Tử Minh cứng đờ, đột nhiên giãy dụa kịch liệt: "Buông con ta ra! Các ngươi buông con ta ra!"
Tiết Vân Chu nhìn sang chỗ khác, y không biết Cao Tử Minh cuối cùng có khai ra không, nếu hắn thật sự kiên trì nguyện trung thành với Tiết Trùng, nhất quyết không chịu mở miệng, vậy đứa nhỏ này chắc chắn phải bị chặt tay. Đối với người hiện đại như y mà nói, chuyện máu me thế này rất khó chấp nhận, nhưng tại xã hội phong kiến ăn tươi nuốt sống lẫn nhau này, nhân từ vốn không có đường sống.
Tiết Vân Chu nhìn Hạ Uyên, sắc mặt Hạ Uyên vẫn như thường, nhưng với hiểu biết của y với Nhị ca, chắc là trong lòng anh ấy nhất định cũng đang chờ cao Tử Minh có thể thỏa hiệp đúng lúc.
Nam hài đã bị ấn quỳ rạp trên đất, nữ tử vùng vẫy gào khóc. Tiếng khóc tê tâm liệt phế trong nhà lao yên ắng càng chói tai, nàng nói năng đã có chút lộn xộn, lúc thì cầu xin Hạ Uyên tha thứ, lúc thì cầu xin Cao Tử Minh hãy khai thật ra.
Hình cụ đã cố định tay của đứa nhỏ lại, ngục tốt ở bên cạnh đang rút đao bên hông ra.
Cao Tử Minh trừng mắt, mồ hôi tuôn như suối.
Hạ Uyên nhìn Cao Tử Minh, lạnh lùng nói: "Hỏi lại ngươi lần cuối, ngươi có nhận tội không?"
Cao Tử Minh ngập ngừng, viền mắt đỏ thẫm.
Hạ Uyên hơi nâng cằm: "Chặt cho ta."
Đao giơ lên cao, nữ tử sợ hãi ngã xuống.
Cả người Cao Tử Minh càng run lợi hại, mắt thấy đao sắp hạ xuống đột nhiên hô to: "Ta nhận! Ta nhận hết!"
Đêm nay Hạ Uyên và Tiết Vân Chu đi ngủ rất muộn, mà ngoại thư phòng của Trung Nghĩa Hầu phủ lại đốt đèn suốt đêm, Tiết Trùng ở bên trong nôn nóng sốt ruột đi vòng vòng, thuộc hạ liên quan đều bị mắng té tát không ai dám hó hé gì.
Hôm sau lâm triều, Tiết Trùng xin vắng mặt, văn võ bá quan đều xì xào to nhỏ.
Thiếu niên hoàng đế không nhìn đến Tiết Trùng, trong lòng có chút bất an, theo bản năng nhìn về phía Hạ Uyên, vừa đúng lúc Hạ Uyên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của hắn không khỏi mím chặt môi, sắc mặt căng thẳng.
Hạ Uyên nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của Hoàng đế, thầm nghĩ: nguyên chủ mười tám tuổi đã có thể dựa vào thực lực mà lên làm Nhiếp chính vương, thiếu niên trước mắt cũng đã mười lăm tuổi, ngay cả cảm xúc còn không biết che giấu, xem ra là do ngày thường quá ỷ lại Tiết Trùng. Tiết Trùng này không thể không trừ khử.
Lâm triều một lúc lâu, trời bên ngoài cũng đã sáng, bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh trống đánh vang dội, từng đợt xuyên qua tường lớp tường dày truyền thẳng vào trong tai mọi người, làm tất cả đang đứng trong điện đều biến sắc.
Tiếng trống cách thật sự gần, vừa nghe là biết trống Đăng Văn ngoài cửa cung vang lên, chuyên dùng cáo ngự trạng. Chỉ là vài chục năm gần đây không ai từng đánh qua, bây giờ chỉ giống như trang trí, không ngờ hôm nay nó lại vang lên.
Không cần Hoàng đế mở miệng, Hạ Uyên đã phân phó: "Đi ra ngoài xem ai đánh trống."
Từ trong điện ra cửa cung tốn không ít thời gian, một lúc sau mới có người bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, là con trai cố Trung Nghĩa hầu Tiết Quảng – Tiết Vân Thanh đánh trống."
Quần thần đều ồ lên.
Lời đồn về việc Tiết Trùng hại chết huynh trưởng Tiết Quảng đã sớm truyền khắp kinh thành, hôm nay đầu tiên là Tiết Trùng xin nghỉ không thượng triều, sau đó là con trai Tiết Quảng đánh trống kêu oan. Liên hệ hai việc này lại, dù chưa điều tra rõ ngọn ngành trong lòng mọi người đã tin tưởng bảy tám phần việc này là thật, không khỏi thầm mắng Tiết Trùng nham hiểm độc ác.
Hạ Uyên nói: "Đã có người đánh trống kêu oan, vậy chúng ta cùng ra nhìn xem."
Quan lại đều muốn về nhà, vì vậy đồng loạt đi theo Hạ Uyên ra cửa cung.
Lúc này ngoài cửa cung, Tiết Vân Thanh khoác áo tang ngồi trên xe lăn, hai tay nắm dùi trống, dốc hết sức lực đánh lên mặt trống.
Quan lại nhìn cảnh tượng này cũng không thấy kì quái, điều mà bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính là bên ngoài cửa cung