Tiết Vân Chu mang theo Khang thị và một đám người đi về phía bắc được gần một tháng rồi.
Vì thời tiết ngày càng lạnh nên cây cối ven đường đều xơ xác, lá vàng rơi đầy đường, ngay cả Thanh Sơn cũng tiêu điều mất đi vẻ xanh biếc.
Có điều dù sao cũng không bị ô nhiễm môi trường như hiện tại, một đường này đi cũng khá là vui mắt.
Thật ra đối với Tiết Vân Chu mà nói, thưởng thức phong cảnh chỉ là tìm vui trong khổ, tâm tình không thoải mái.
Một phần là vì ngày tháng màn trời chiếu đất trải qua không quá tốt, một phần là lo cho an nguy của Hạ Uyên, không biết anh bao giờ mới đánh giặc xong để đi tìm mình, một phần quan trọng nhất là cuộc sống dân chúng khổ cực.
Đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, chỉ cần suy nghĩ tới một chút tâm tình liền nặng nề.
Lúc này trời đã sắp vào đông, tuy Tiết Vân Chu đã chuẩn bị quần áo dày kín nhưng gió bắc lạnh thấu xương theo khe hở của xe ngựa vào bên trong vẫn lạnh làm người ta co rúm lại.
Tiết Vân Chu vẫn chưa thích ứng đươc với quần áo rộng thùng thình ở cổ đại, ngồi im trong xe cũng thấy lạnh, hai tay chà xát thổi khí, lấy bản đồ ở thư phòng của Hạ Uyên ra, sau khi nhìn kĩ một hồi mới lẩm bẩm: "Đi gần một tháng rồi sao mới tới đây nhỉ? Nếu cứ tiếp tục như vậy có khi qua năm mới mới đến được Thanh Châu."
Rời khỏi kinh thành bọn họ mua thêm hai cỗ xe ngựa, Khang thị và Cố thị ngồi một chiếc sẽ thuận tiện hơn nhiều, mà những người khác cũng có xe để tránh nắng che mưa.
Cả đường Tiết Vân Chu đều ngồi chung xe với Tiết Vân Thanh.
Tiết Vân Thanh đang đọc sách, nghe được lời cậu nói liền khép sách lại, liếc mắt qua cười nhẹ: "Vương phi quen sống an nhàn sung sướng, ở bên ngoài lang bạt thế này hẳn là không quen đúng không?"
Tiết Vân Chu đã sớm quen việc ngày nào hắn cũng khiêu khích, cầm bản đồ đưa đến trước mặt Tiết Vân Thanh: "Ngươi xem, với tiến độ này chúng ta có kịp đón năm mới ở Thanh Châu không?"
Tiết Vân Thanh nhìn nhìn: "Nếu gắng hết sức thì cũng có thể.
Nhưng như thế thì sao? Thanh Châu lại chẳng phải nhà của ta."
"Nhnưg đó là nhà của ta." Tiết Vân Chu vẻ mặt hăng hái: "Cả Thanh Châu đều là của Vương gia, của Vương gia chính là của ta, ta thấy miệng lưỡi ngươi hơi hung ác nhưng tính cách vẫn tốt, dù sao cũng là huynh đệ của ta, Thanh Châu phần nào cũng coi như là nhà của ngươi."
Tiết Vân Thanh ghét bỏ nhìn Tiết Vân Chu một cái.
Tiết Vân Chu cong môi vỗ vai hắn: "Thế nào? Rất có nghĩa khí đúng không?"
Tiết Vân Thanh hất bàn tay trên vai mình ra, thản nhiên nói: "Ta không thiếu tiền, ăn mặc ngủ nghỉ ở đâu không cần ngươi quan tâm." Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Của Vương gia cũng không nhất định sẽ là của ngươi.
Nếu một ngày nào đó hắn chán ngươi rồi đuổi ra khỏi nhà thì ta có thể thu lưu ngươi, cơ mà còn phải xem bản lĩnh của ngươi đến đâu."
Tiết Vân Chu vẻ mặt Quả nhiên là đồ khẩu xà tâm phật, nhìn Tiết Vân Thanh một lát cười cười, tự hào nói: "Bản lĩnh lớn nhất của ta chính là được Vương gia độc sủng."
Tiết Vân Thanh: "..."
Đang nói thì bên ngoài truyền đến thanh âm: "Vương phi, nơi này cách Bình Thành không xa, trời tối hẳn là có thể đến nơi."
Vào thành nghĩa là sẽ được ăn no ngủ kĩ một trận, Tiết Vân Chu lập tức xốc lên tinh thần, vén rèm xe hỏi: "Bây giờ là giờ nào rồi?"
Tống Toàn nhìn trời: "Giờ ngọ ạ."
"Thảo nào ta đói bụng, vậy chúng ta dừng lại ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường."
"Vâng."
Tống Toàn truyền lời xuống, đoàn người dừng lại ở chỗ khuất gió dưới chân núi.
Hà Lương Tài dẫn đám người Dư Khánh đi nhóm lửa nấu cơm, mặc dù ở ngoài nấu nướng đơn sơ nhưng không ai ghét bỏ, ngửi được mùi đồ ăn bụng liền sôi lên.
Tiết Vân Chu không thích tỏ vẻ cao cao tự đại, vả lại bây giờ còn ở bên ngoài, muốn khoe mẽ cũng khoe không nổi.
Cậu thực sự rất thèm ăn, dứt khoát ngồi cạnh bếp lửa tự mình động thủ, tất cả mọi người cũng ngồi vây quanh, trừ Khang thị và Cố thị có chút mất tự nhiên thì những người khác đều thèm nhỏ dãi.
Trên đống lửa có hai con thỏ hoang thị vệ đi bắt, tuy hơi gầy nhưng thịt ngon mềm, hiện giờ nướng vàng rụm trông thực sự rất ngon miệng.
Tiết Vân Chu dùng dao găm cắt một miếng ăn thử, sau đó lại cắt mấy miếng to hơn đưa cho Khang thị và Cố thị, lại cắt cho mình và Tiết Vân Thanh ăn rồi mới vẫy tay ý bảo những người khác đến, lúc này mọi người mới bắt đầu ăn.
Lúc bên này đang ăn uống vui vẻ thì trong rừng cách đó không xa có hai bóng người đi tới.
Tống Toàn cảnh giác một tay đặt lên kiếm, đến khi đứng dậy nhìn rõ mới thấy đó là dân chúng, một già một trẻ.
Ông lão tóc hoa râm dắt theo một đứa trẻ đang tập tễnh đi, hai người đều gầy chỉ còn da bọc xương, quần áo rách nát bẩn thỉu bi gió thổi tung, nhìn qua thật sự đáng thương.
Người như vậy Tiết Vân Chu đã gặp qua rất nhiều, lần nào nhìn đến dân chúng cùng khổ đói lạnh cũng cảm thấy trong khó chịu.
Tuy là đời trước cậu cũng không cha không mẹ nhưng từ lúc bắt đầu nhớ được mọi thứ thì cuộc sống vẫn trải qua khá tốt, đối với những người ở tầng lớp bần cùng của xã hội cũng có nghe qua, mà những người đó so với hai người trước mặt này quả thực khác nhau một trời một vực.
Ông lão run rẩy đi tới, kéo nam hài quỳ xuống, giọng nói gia nua mỏng manh cơ hồ không nghe thấy: "Cầu xin các vị nhủ lòng từ bi cho lão một ngụm canh để uống, đã hai ngày rồi chúng ta chưa ăn gì cả.
Lão già rồi đói chết cũng không sao, nhưng cháu lão..." Nói xong lại nghẹn ngào.
Đứa nhỏ bên cạnh ngẩng cắn ngón tay không được sạch sẽ, mở to mắt nhìn thỏ nướng trước mặt nhịn không được nuốt nước miếng.
Tiết Vân Chu hơi kinh ngạc, thời đại này cấp bậc cực kì nghiêm ngặt, đi trên đường đụng phải lưu dân bọn họ cũng tránh xa ngóng nhìn theo, căn bản không có ai dám mở miệng xin ăn.
Không ngờ ông lão này lại lớn gan, hẳn là không đành lòng nhìn cháu trai chịu đói nên mới đi tới.
Khang thị lộ vẻ không đành lòng nhìn về phía cậu: "Vân Chu..."
Tiết Vân Chu sực tỉnh vội vàng gật đầu, gọi người mang chút canh và ít đồ ăn đến cho hai ông cháu nọ.
Dư Khánh làm những việc này đã quen tay, nhanh nhẹn đưa đồ ăn cho hai người.
Ông lão cảm động rơi nước mắt, quỳ trên đất dập đầu thật mạnh:"Đa tạ quý nhân, đa tạ quý nhân!"
Tiết Vân Chu không đành lòng, nhìn qua chỗ khác.
Tuy là có thể giúp họ nhưng đây chỉ là cách trị phần ngọn không trị được gốc.
Cậu giúp được một bữa này nhưng không giúp được những bữa sau, huống chi lưu dân ở khắp thiên hạ, làm sao cứu hết được? Tiết Vân Chu không phải người cao thượng gì, nhưng sống mười mấy năm ở xã hội hiện đại xuyên tới đây nhìn thấy tình huống bi thảm trước mắt trong lòng lại hoảng hốt.
Không khí nhất thời có chút nặng nề, Tiết Vân Chu đang uống canh, thấy Tống Toàn đột nhiên đứng lên liền ngẩng đầu nhìn theo, từ trong rừng lại có một đám người đi đến không khỏi giật mình.
Tất cả nhừng người này đều gầy trơ xương dìu nhau đi tới, đôi mắt thèm thuồng nhìn đống lửa của bọn họ.
Phía sau họ lại có môt đám người nữa...
Tiết Vân Chu trừng mắt không thể tin được, lần nào định dừng lại nghỉ ngơi cậu cũng sai hai thị vệ đi xung quanh kiểm tra một phen, xác định không có chỗ nào khả nghi mới dừng lại, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng một đám người trước mắt nhìn sao cũng thấy quỷ dị.
Tiết Vân Chu đếm thử, có khoảng ba bốn mươi người, kinh ngạc nhìn về phía khu rừng.
Cây cối phương bắc cành thưa ít lá, hơn nữa trời lại lạnh làm cỏ cây cũng không sống được, bởi vậy cả cánh rừng rất thoáng đãng không che được cái gì, không lý nào bao nhiêu người thế này mà thị vệ không phát hiện, chẳng lẽ bọn họ trốn dưới lòng đất?
Hai mắt Tống Toàn ngưng trọng, tay đặt tại chuôi kiếm hơi nắm chặt, thấp giọng nói: "Vương phi cẩn thận, những người này rất khả nghi."
Tiết Vân Chu nhìn một đám người hầu hết đều là người già phụ nữ và trẻ em, tuy không cảm thấy bọn họ có tính công kích gì nhưng vẫn cẩn thận gật đầu: "Được." Nói xong dẫn Khang thị và những người xung quanh chuẩn bị lên xe ngựa.
Chỉ là vừa đi được vài bước thì những người kia đã vây lại nhanh hơn, luôn miệng hô Cầu xin đại nhân thưởng chút cơm ăn hoặc là Cầu quý nhân rủ lòng thương, trông rất đau khổ.
Ở đây có Tiết Vân Thanh không tiện đi lại, hơn nữa còn có hai nữ tử Cố thị và Khang thị nên tốc độ đi không nhanh, chưa bao lâu đã bị bọn họ vây thành vòng tròn.
Trước mặt Tiết Vân Chu là một người phụ nữ trẻ tuổi mang thai dắt theo một cô bé trông rất ngây thơ, cậu muốn đẩy ra nhưng không xuống tay được, quay sang bên cạnh thì gặp một bà lão lưng gù gầy gò chỉ còn da bọc xương, hiển nhiên chạm vào liền ngã.
Tiết Vân Chu khó xử: "Mọi người đừng ngăn cản nữa, chúng tôi không có nhiều đồ ăn như vậy."
Lời này không có tác dụng gì, mấy người đó vốn không chịu tránh ra, tất cả đều giương mắt nhìn cậu, miệng thì thào muốn ăn.
Tiết Vân Chu nhìn sang Tiết Vân Thanh, thấp giọng hỏi: "Trên người ngươi có tiền không?"
Tiết Vân Thanh lấy ra túi tiền vẫn mang bên người, cầm tiền đồng bên trong ném ra xa.
Đám người xôn xao một chút, sau đó nhanh chóng yên tĩnh lại, chỉ có hai đứa nhỏ chạy tới nhặt tiền lên lấy quần áo bọc lại, những người khác vẫn bất động.
Tiết Vân Thanh nhíu mày: "Bọn họ không nhặt tiền đồng, sau lưng có người sai sử sao?"
Tống Toàn thấy mọi việc ngày càng không bình thường lập tức rút đao ra, mấy thị vệ bên cạnh cũng vậy, không khí nhất thời trở nên căng thẳng, có điều những người kia vẫn không chịu lui về phía sau.
Tống Toàn nhìn về phía xa, cao giọng nói: "Lũ rùa rụt cổ kia, có bản lĩnh thì lộ mặt ra đây, dùng người già và phụ nữ trẻ em thì tính gì là hảo hán?"
Đang nói gió bắc xung quanh lại vù vù thổi, chỉ là một lúc lâu sau cũng không có ai đi ra, càng không có ai lên tiếng trả lời.
Tiết Vân Chu nhíu mày: "Bỏ đi, chúng ta xông ra." Nói xong bất chấp đẩy người bên cạnh ra.
Không ngờ vừa đi được hai ba bước lại bị người túm vạt áo, lắp bắp nói: "Đại nhân bố thí cho chúng tôi ít cơm đi, chúng tôi rất đói, ăn cỏ dại hai ba ngày nay rồi, đại nhân không có cơm thì cho miếng bánh đi..."
Tiết Vân Chu nhíu mày lấy dao găm ra cắt đứt góc áo bị nắm, người nọ lại túm góc áo bên kia.
Dư Khánh vội tới gỡ người cản đường Tiết Vân Chu ra, ai ngờ đằng sau lại có hai người đi tới bám chặt không buông.
Sắc mặt Tiết Vân Chu khó coi, rất muốn đá một cước nhưng trong lòng vẫn không đành.
Cậu quay đầu nhìn lại thấy hầu như tất cả mọi người đều bị níu lại.
Bọn họ chỉ có mười người, nhân số đối phương gấp ba bốn lần, ngay cả Tống Toàn cầm đao cũng không có cách nào.
Tiết Vân Chu nhìn vào mấy tên hộ vệ kia