Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Thương Nghị Đối Sách


trước sau



Edit: Linh & Vô Tình
Tiết Vân Chu, tỉ mỉ trải thống kê nhân khẩu lên bàn nhìn một lần, chống cằm nghĩ một lát, đột nhiên phấn khích: "Anh hai, em rất chờ mong được trở về Thanh Châu, thật sự hận không thể bay về ngay lập tức!"
Hạ Uyên nghi hoặc nhìn cậu một cái: "Sao đang yên đang lành lại nhắc đến cái này?"
"Chỉ đột nhiên cảm khái thôi..." Tiết Vân Chu giơ tờ giấy trong tay lên, không đứng đắn dựa vai Hạ Uyên: "Lấy tờ giấy này làm ví dụ, anh xem, bọn họ vẫn chưa có ý thức thiết lập hồ sơ nhân khẩu, cái gọi là thống kê này vẫn rất sơ sài, như vậy quan phủ chỉ có hiểu biết về tình hình bên ngoài của dân chúng, căn bản không có nhiều ý nghĩa.

Dù sao chúng ta cũng là người hiện đại, ở thời đại này rất có ưu thế, đương nhiên chỗ nào cần cải thiện thì phải tận hết khả năng để cải thiện rồi.

Về sau ruộng đất Thanh Châu đều là của chúng ta, không đúng, toàn bộ đất đai đều là của chúng ta, tất nhiên em muốn trở về nhanh một chút."

Một tay của Hạ Uyên đặt lên vai Tiết Vân Chu, một tay sờ đầu cậu: "Anh còn tưởng em rất lười đấy."
Vẻ mặt Tiết Vân Chu vô cùng chính trực: "Vậy phải xem tình huống gì đã chứ, rõ ràng việc anh đã có chủ kiến rồi thì em còn tốn nhiều tâm tư như vậy làm gì? Chúng ta bổ sung lẫn nhau thôi."
Hạ Uyên cong khóe miệng, hôn lên tóc mai của Tiết Vân Chu, nói: "Anh chỉ muốn nghe ý kiến của em thôi, cũng không phải kiểm tra em."
"Ừm..." Tiết Vân Chu trở nên nghiêm túc, cân nhắc trong chốc lát rồi nói, "Nên giải quyết vấn đề ăn cơm của bọn họ trước đi, dù sao cũng không thể chỉ trông cậy vào họ Đào kia, anh xem cái cách kia của hắn gọi là gì, phát cháo, muốn làm từ thiện sao? Còn mặt mũi mà làm.

Có điều nhân số thống kê ra khoảng hai vạn tám, quả thật rất khó nghĩ cách.

Tốt nhất tìm cho bọn họ một con đường sống, cho bọn họ tự kiếm tiền nuôi sống chính mình.

Anh hai, ý của anh là, muốn cho những người đó làm việc cho chúng ta, sau đó chúng ta giải quyết vấn đề ăn uống của bọn họ?"
"Ừ, gần như là vậy."
Tiết Vân Chu nghĩ nghĩ: "Nếu không thì để bọn họ đi Thanh Châu? Dù sao hiện tại anh cũng trả lại quyền lực rồi, ở Bình Thành sợ là không làm gì được.

Về Thanh Châu thì cái gì cũng có thể giao cho bọn họ làm, trai tráng thì khai hoang trồng trọt hoặc làm công cho cửa hàng, những người còn lại thì chọn việc nhẹ nhàng chút, chúng ta có thể trợ cấp ăn uống trước."
Hạ Uyên gật đầu: "Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng từ nơi này đến Thanh Châu phải đi ít nhất hai tháng, dựa theo thể lực của họ thì đi ba tháng cũng có thể.


Ba tháng này chúng ta phải cung cấp ăn uống miễn phí cho bọn họ, cái này cũng không phải không thể, nhưng có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, tốt nhất là nghĩ cách khác."
"Ò..." Tiết Vân Chu gật đầu, đứng dậy lấy bản đồ mình vẫn mang theo ra, sau đó ngồi trở lại bên người Hạ Uyên lần nữa: "Em nhớ hình như vị trí địa lý Bình Thành hơi đặc biệt."
"Bình Thành ở gần Vận Thành,

Vận Thành là đầu mối then chốt nối liền kinh thành, Thanh Châu, Ninh Châu, từ nơi này đến Vận Thành cũng không tính là xa." Hạ Uyên nói xong thần sắc ngưng trọng, cầm bản đồ nhìn kỹ, thấp giọng nói: "Về sau chúng ta không chỉ mở rộng ở Thanh Châu."
"Tất nhiên rồi." Tiết Vân Chu đáp đúng lý hợp tình.

"Cho nên, giữa Thanh Châu và Vận Thành cần sửa chữa đường, lập trạm kiểm soát..."
Trước mắt Tiết Vân Chu sáng ngời: "Đúng vậy, có việc làm rồi! Đường xá hiện giờ chắc chắn không dễ đi, không bằng tổ chức lao động, bắt đầu từ Vận Thành sửa một đường đến Thanh Châu, dù sao trời cao hoàng đế xa, không ai quản được chúng ta.

Hơn nữa đối với lưu dân mà nói, việc này vừa không chậm trễ làm việc lại không chậm trễ việc đi đường, còn có thể ăn cơm, quả thực là làm một được ba."
"Không, không chỉ có vậy." Hạ Uyên mím môi, trong con ngươi đen thâm thúy lộ ra ánh sáng.

Tiết Vân Chu bị vẻ mặt sinh động khó thấy được của Hạ Uyên thu hút, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, xoay người đối diện với anh.

Hai người bàn một mạch đến chạng vạng, ăn cơm xong lại bắt đầu tỉ mỉ lên kế hoạch, nằm ở trên giường suốt đêm cũng không có tâm tư nghĩ đến hoàn cảnh mới ở trên núi.

Tiết Vân Chu bị cái bánh lớn Hạ Uyên vẽ ra kích thích tới ngủ không được, hưng phấn nói: "Trước kia em còn hi vọng mình xuyên thành thổ phỉ, tự do tự tại không bị ràng buộc, hiện giờ mới cảm thấy xuyên thành vương hầu tốt đẹp biết bao."
Hạ Uyên bất đắc dĩ xoa mặt cậu: "Đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi."

"Không được, em không ngủ được, kế hoạch của anh quá hoàn mỹ, vừa nghĩ đến em cũng tham gia vào thực hiện nó liền kích động nhiệt huyết sôi trào!"
"Này chỉ là kế hoạch thôi, có thể thực hiện được hay không, thực hiện thế nào, bao nhiêu năm mới có thể thực hiện xong còn chưa biết, đừng nghe gió tưởng mưa."
"Không được, em bắt đầu mong đợi rồi."
"..." Hạ Uyên nhìn chằm chằm nóc nhà không chút ánh sáng, trầm mặc một lát sâu kín nói: "Thấy em nhiệt huyết như thế, anh thật sự cảm thấy mình đã già rồi."
Tiết Vân Chu nâng mặt, nhẹ nhàng chạm một cái vào môi Hạ Uyên, cười hì hì: "Già mới tốt, em thích gặm cỏ già như anh."
Hạ Uyên không nhịn được cười khẽ một tiếng, ôm chặt Tiết Vân Chu, hôn môi cậu thật sâu.

Hôm sau, sau khi hai người rời giường thì bắt đầu bận rộn.

Tuy rằng có thể hiểu về đường đi từ Vận Thành đến Thanh Châu thông qua bản đồ và thư tịch nhưng khi tìm hiểu cụ thể thì vẫn không thể hiểu rõ ràng được.

Vì vậy Hạ Uyên phái người ra roi thúc ngựa điều tra trước, đợi đến tối có kết quả điều tra được rồi mới thiết lập lộ tuyến một lần nữa..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện