Edit: Linh & Vô Tình
Tiết Vân Chu, tỉ mỉ trải thống kê nhân khẩu lên bàn nhìn một lần, chống cằm nghĩ một lát, đột nhiên phấn khích: "Anh hai, em rất chờ mong được trở về Thanh Châu, thật sự hận không thể bay về ngay lập tức!"
Hạ Uyên nghi hoặc nhìn cậu một cái: "Sao đang yên đang lành lại nhắc đến cái này?"
"Chỉ đột nhiên cảm khái thôi..." Tiết Vân Chu giơ tờ giấy trong tay lên, không đứng đắn dựa vai Hạ Uyên: "Lấy tờ giấy này làm ví dụ, anh xem, bọn họ vẫn chưa có ý thức thiết lập hồ sơ nhân khẩu, cái gọi là thống kê này vẫn rất sơ sài, như vậy quan phủ chỉ có hiểu biết về tình hình bên ngoài của dân chúng, căn bản không có nhiều ý nghĩa.
Dù sao chúng ta cũng là người hiện đại, ở thời đại này rất có ưu thế, đương nhiên chỗ nào cần cải thiện thì phải tận hết khả năng để cải thiện rồi.
Về sau ruộng đất Thanh Châu đều là của chúng ta, không đúng, toàn bộ đất đai đều là của chúng ta, tất nhiên em muốn trở về nhanh một chút."
Một tay của Hạ Uyên đặt lên vai Tiết Vân Chu, một tay sờ đầu cậu: "Anh còn tưởng em rất lười đấy."
Vẻ mặt Tiết Vân Chu vô cùng chính trực: "Vậy phải xem tình huống gì đã chứ, rõ ràng việc anh đã có chủ kiến rồi thì em còn tốn nhiều tâm tư như vậy làm gì? Chúng ta bổ sung lẫn nhau thôi."
Hạ Uyên cong khóe miệng, hôn lên tóc mai của Tiết Vân Chu, nói: "Anh chỉ muốn nghe ý kiến của em thôi, cũng không phải kiểm tra em."
"Ừm..." Tiết Vân Chu trở nên nghiêm túc, cân nhắc trong chốc lát rồi nói, "Nên giải quyết vấn đề ăn cơm của bọn họ trước đi, dù sao cũng không thể chỉ trông cậy vào họ Đào kia, anh xem cái cách kia của hắn gọi là gì, phát cháo, muốn làm từ thiện sao? Còn mặt mũi mà làm.
Có điều nhân số thống kê ra khoảng hai vạn tám, quả thật rất khó nghĩ cách.
Tốt nhất tìm cho bọn họ một con đường sống, cho bọn họ tự kiếm tiền nuôi sống chính mình.
Anh hai, ý của anh là, muốn cho những người đó làm việc cho chúng ta, sau đó chúng ta giải quyết vấn đề ăn uống của bọn họ?"
"Ừ, gần như là vậy."
Tiết Vân Chu nghĩ nghĩ: "Nếu không thì để bọn họ đi Thanh Châu? Dù sao hiện tại anh cũng trả lại quyền lực rồi, ở Bình Thành sợ là không làm gì được.
Về Thanh Châu thì cái gì cũng có thể giao cho bọn họ làm, trai tráng thì khai hoang trồng trọt hoặc làm công cho cửa hàng, những người còn lại thì chọn việc nhẹ nhàng chút, chúng ta có thể trợ cấp ăn uống trước."
Hạ Uyên gật đầu: "Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng từ nơi này đến Thanh Châu phải đi ít nhất hai tháng, dựa theo thể lực của họ thì đi ba tháng cũng có thể.
Ba tháng này chúng ta phải cung cấp ăn uống miễn phí cho bọn họ, cái này cũng không phải không thể, nhưng có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, tốt nhất là nghĩ cách khác."
"Ò..." Tiết Vân Chu gật đầu, đứng dậy lấy bản đồ mình vẫn mang theo ra, sau đó ngồi trở lại bên người Hạ Uyên lần nữa: "Em nhớ hình như vị trí địa lý Bình Thành hơi đặc biệt."
"Bình Thành ở gần Vận Thành,