Đối mặt với một Triệu Giản ngoan cố thật thà như vậy, Cố Trường Đình thực sự chống đỡ không được, may mà trong phòng tối đen, Triệu Giản cũng không nhìn thấy được khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
Hiện tại thì tốt rồi, chút buồn ngủ còn lại của Cố Trường Đình cũng hết, đặc biệt tỉnh táo.
Phòng mới quả nhiên đã được trang hoàng, là do dì quét dọn mỗi ngày đến nhà của Cố Trường Đình làm, bà nghe nói Cố tiên sinh sắp kết hôn nên vui vẻ trang trí lại phòng cho Cố tiên sinh.
Thế nhưng, sau khi Triệu Giản dọn vào biệt thự của Cố Trường Đình thì đều ở phòng cho khách, phòng của hai người cũng không ở cạnh nhau, huống chi là ở chung một phòng.
Cố Trường Đình đưa Triệu Giản về nhà, Triệu Giản nhắm mắt theo đuôi Cố Trường Đình như một con chó lớn ngoan ngoãn.
Cố Trường Đình cảm thấy có chút áp lực, ho khan một tiếng nói: "Hôm nay anh cũng mệt rồi, trở về phòng ngủ đi, không ngủ nữa thì trời sẽ sáng mất."
Mặc dù bọn họ đã kết hôn, nhưng thật lòng mà nói, Cố Trường Đình vì nguyên nhân thân thể, vẫn rất bài xích chuyện tiếp xúc với người khác.
Dù sao từ nhỏ đến lớn đều bị người khác cười cợt, để lại bóng ma rất lớn. Từ bé, chuyện Cố Trường Đình là song tính nhân cũng không phải là bí mật, tất cả những đứa trẻ cùng tuổi trong Cố gia đều lấy chuyện này ra cười nhạo cậu, nói cậu là một quái vật, không chơi với cậu.
Sau này lớn lên, Cố Trường Đình cảm thấy mình nghe quá nhiều, thậm chí chai sạn. Nhưng bây giờ bảo cậu thẳng thắn đối mặt với Triệu Giản, Cố Trường Đình đột nhiên đặc biệt bối rối.
Lúc Cố Trường Đình nói lời này, kỳ thật rất chột dạ, nhưng ai ngờ Triệu Giản lại không dây dưa, giống như cái người lúc trước nôn nóng chịu không nổi muốn động phòng không phải là hắn.
Triệu Giản thành thật gật đầu nói: "Vợ hôm nay đã mệt lắm rồi, tắm rửa một cái rồi đi ngủ. Đúng rồi, sáng mai vợ muốn ăn gì, anh làm sớm cho vợ."
Cố Trường Đình nghe hắn nói xong, trong lòng có chút nhẹ nhõm: "Cái gì cũng tốt, tôi không kén chọn."
Triệu Giản khuôn mặt thật thà vui vẻ, nói chúc ngủ ngon với Cố Trường Đình, liền xoay người đi vào phòng khách.
Cố Trường Đình nhìn hắn xoay người rời đi, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, định đẩy cửa vào phòng, nhưng lại không đi vào.
Triệu Giản đi được mấy bước, trong lúc Cố Trường Đình đang còn sững sờ nhìn hắn, đột nhiên quay đầu lại.
Cố Trường Đình sửng sốt, quan trọng nhất chính là mình nhìn trộm Triệu Giản bị bắt gặp, điều này làm cho Cố Trường Đình có chút xấu hổ.
Triệu Giản nở nụ cười ngây ngô chạy tới trước mặt Cố Trường Đình.
Bởi vì Triệu Giản quá cao, lại cách Cố Trường Đình rất gần, cho nên cậu không thể không ngẩng đầu lên nhìn Triệu Giản.
Triệu Giản cúi đầu, cười cười nhìn cậu.
Cố Trường Đình cảm thấy mình suýt nữa bị nụ cười ngốc nghếch của Triệu Giản làm cho mờ mắt. Trách không được khách khứa trong yến tiệc đều len lén nghị luận Triệu Giản, Triệu Giản chính xác là quá đẹp trai.
Triệu Giản nói: "Suýt nữa thì quên, mẹ anh nói người trong thành phố có một 'nụ hôn chúc ngủ ngon'."
Nói xong, không đợi Cố Trường Đình tỉnh táo lại, Triệu Giản đã giơ tay ôm mặt Cố Trường Đình, sau đó nhanh chóng cúi đầu, in môi mình lên môi Cố Trường Đình.
Hành động này gần như nhanh, chuẩn, ngoan, sau khi hôn, Triệu Giản rời đi ngay lập tức, Cố Trường Đình thậm chí còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Trong lúc cậu còn thất thần, liền nghe thấy Triệu Giản nói nhỏ bên tai: "Vợ à, đừng sợ, nếu em không thích anh sẽ không ép em, anh có thể chờ, bao lâu cũng được."
Triệu Giản nói xong, tiêu sái xoay người bước đi, nhanh chóng vào phòng khách.
Cố Trường Đình một mình đứng ở trước cửa phòng mặt đỏ tới tận mang tai, Triệu Giản đều đã đi không còn bóng dáng, nhưng cậu vẫn thật lâu chưa bình tĩnh lại. Nửa ngày sau, Cố Trường Đình mới nhịn không được đưa tay xoa mặt. Thật là nóng...
Cậu vội vàng mở cửa bước vào phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Trường Đình thật sự rất mệt, nhanh chóng tắm rửa một cái, liền lên giường đi ngủ.
Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng xuyên qua kẽ hở trên rèm cửa, nhưng chỉ chút ánh sáng ấy cũng đủ làm sáng lên chiếc nhẫn trên ngón tay cậu.
Cố Trường Đình giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình nhiều lần, sau đó lại đem chiếc nhẫn nhỏ trên cổ ra nhìn.
Xem một hồi lâu, Cố Trường Đình thật sự là mệt mỏi, lúc này mới nhịn không được ngủ thiếp đi.
Không biết có phải trong hôn lễ hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện hay không mà Cố Trường Đình ngủ rất trầm, nhưng sau khi ngủ thì cứ mơ mơ màng màng. Lúc đầu mơ thấy lộn xộn, không có quy luật, sau đó lại mơ thấy Triệu Giản.
Cố Trường Đình mơ thấy Triệu Giản, trong mơ bọn họ đang hôn nhau, nhưng không phải hôn như chuồn chuồn lướt nước lúc nãy, nụ hôn trong mơ nồng nàn đến mức Cố Trường Đình cảm thấy có chút choáng ngợp, nhưng không đành lòng đẩy ra. .
Giấc mộng hoabg đường này kéo dài đến rạng sáng, khi Cố Trường Đình nghe thấy tiếng gõ cửa mới từ trong mộng đột nhiên tỉnh lại. Cậu ngồi dậy, ôm chăn bông, nghe thấy Triệu Giản gõ cửa bên ngoài nói: "Vợ ơi, bữa sáng đã chuẩn bị xong, em đã dậy chưa? "
Cố Trường Đình lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng thả chăn bông xuống nói: "Chờ một chút tôi xuống ngay đây."
Cậu nói xong liền chạy vào nhà tắm đóng cửa lại.
Cố Trường Đình xấu hổ chết đi được, ở trong phòng tắm gần nửa giờ, cuối cùng sửa soạn tóc tai chỉnh tề, từ phòng tắm đi ra, thay quần áo đi xuống lầu ăn sáng.
Cố Trường Đình hôm qua ngủ muộn, dậy cũng không được sớm, bây giờ đã gần mười một giờ, hiện tại bụng cậu đã cồn cào hết lên.
Mặc dù cửa phòng đã đóng, nhưng dường như mùi thơm của bữa sáng vẫn từ dưới lầu bay lên.
Cố Trường Đình vội vàng mở cửa, kết quả cửa vừa mở liền sửng sốt, Triệu Giản đang tựa bên ngoài, vẫn đang còn chờ cậu.
Triệu Giản nhìn thấy cậu, lập tức cười nói: "Vợ, bữa sáng còn nóng, chờ một lát nữa cũng sẽ nguội mất."
Cố Trường Đình nhìn thấy Triệu Giản là xấu hổ, dù sao vừa rồi hai người vẫn còn hôn nhau trong mơ, không khỏi ho khan một tiếng: "Bữa sáng ăn gì vậy?"
Triệu Giản nói: "Rất nhiều món,