Hôm nay Cố Trường Đình là nhân vật chính, gia yến cũng là cố ý chuẩn bị cho cậu, vừa rồi lão gia tử còn đưa lễ vật quý giá như vậy Cố Trường Đình, cho nên không ai dám xem thường cậu, ngược lại còn lễ phép nịnh bợ, bởi vậy sau khi gia yến bắt đầu liền có rất nhiều người đứng lên mời rượu Cố Trường Đình.
Trong lúc Đường Hoài Giản đang phân tâm nói chuyện cùng Triệu Tức Thu liền có hai người tới mời rượu Cố Trường Đình.
Đến khi Đường Hoài Giản quay đầu lại, Cố Trường Đình vừa uống xong ly thứ hai, đang muốn rót chén thứ ba!
Đường Hoài Giản vội vàng ngăn người muốn rót rượu cho Cố Trường Đình lại : "Vợ tôi không thể uống quá nhiều, vẫn là để tôi đi."
Nhưng ai mà dám rót rượu cho Đường đại thiếu chứ.
Người tới mời rượu nghe vậy vội nói : "Đừng đừng, nếu không như vậy đi, tôi uống, Cố tiên sinh tùy ý là được."
Người kia sảng khoái uống một ly, sau đó liền trở về chỗ ngồi của mình.
Cố Trường Đình uống ba ly rượu, căn bản không cảm thấy mình say gì cả, chẳng qua là trên mặt có hơi nóng, toàn thân cũng phát nhiệt hầm hập.
Rượu vang làm sao có thể so với rượu đế chứ? Chỉ là dư chans sau đó mạnh hơn chút mà thôi.
Đường Hoài Giản tranh thủ gắp thức ăn cho Cố Trường Đình, bảo Cố Trường Đình ăn cơm : "Vợ, đừng để bụng đói uống rượu, cẩn thận đau dạ dày, nhanh, trước ăn một chút lót dạ dày."
Triệu Tức Thu ở bên cạnh cười trộm, lôi kéo Đường Mạnh Tùng nói : "Mặc dù con trai anh có hơi ngốc, nhưng mà so với anh tên đầu gỗ này còn biết quan tâm hơn đấy."
Đường Hoài Giản gắp thức ăn cho Cố Trường Đình, bên kia Đường Quý Khai cũng gắp, hai người đều sợ Cố Trường Đình lần đầu tiên tham gia gia yến không được thoải mái, cả bàn đồ ăn lại bị đói bụng.
Cố Trường Đình chỉ ăn mấy món mình được gắp là đã thấy no.
Thức ăn trên bàn cũng tương đối phong phú, tôm so với bàn tay còn bự hơn, tất cả đều đã được lột vỏ, đầu đuôi bỏ hết, vừa đẹp vừa ngon.
Cố Trường Đình cho là mình cũng được gọi là trải đời, nhưng kiểu đời như Đường Gia, cậu trước kia thật là chưa từng trải.
Một bữa cơm này, Cố Trường Đình ăn đến thiếu chút bể bụng, thực sự là ăn không nổi nữa, bên kia Đường Hoài Giản vẫn còn gắp thức ăn cho cậu, Cố Trường Đình nhỏ giọng nói : "Em ăn không nổi nữa."
Cố Trường Đình đem thức ăn Đường Hoài Giản gắp bỏ lại trong chén của hắn, Đường Giản liền cười tủm tỉm ăn hết : "Vợ nếu ăn no rồi, anh dẫn em đi chơi chỗ khác nhé?"
"Không cần, anh chứ ăn được bao nhiêu, anh cứ ăn trước đi." Cố Trường Đình nói.
Đường Hoài Giản càng cười tủm tỉm, cảm thấy vợ thật sự là biết đau lòng mình.
Thế là Đường Hoài Giản tập trung vào ăn cơm.
Nhưng chớp mắt ngẩng đầu lên hắn lại thấy Cố Trường Đình đang tiếp tục uống rượu!
Đường Hoài Giản kinh hãi nói : "Vợ, em.
.
.
Không sao đó chứ? Mặt đỏ quá."
"Em?" Cố Trường Đình nói : "Em.
.
.
Không.
.
.
Sao.
.
.
A.
.
."
Đường Hoài Giản : ".
.
."
Đường Hoài Giản phát hiện vợ nói chuyện chậm chạp, còn mang theo giọng mũi nhàn nhạt giống như con nít, thiếu chút khiến hắn phun máu mũi.
Chỉ là.
.
.
Đây nhất định không phải dáng vẻ không sao a!
Đường Hoài Giản thấy vậy vội vàng kéo tay Cố Trường Đình, nói : "Vợ, anh ăn no rồi, chúng ta đến phòng anh xem thử nhé, có được không?"
"Thật.
.
.
A.
.
." Cố Trường Đình nháy mắt nói.
Vợ hôm nay uống say lại đặc biệt ngoan, Đường Hoài Giản có chút không tin được, lại có chút sợ hãi, vạn nhất lát nữa lại bắt đầu phá nhà phá cửa, vậy coi như là tự đào hố chôn mình rồi.
Đường Hoài Giản nói với cha mẹ một tiếng, rồi mang theo Cố Trường Đình rời đi trước.
Cố Trường Đình không chỉ nói chậm mà đi đường cũng chậm, xương cốt trên người giống như mềm nhũn, đi trên đường vừa đi vừa lắc.
Đường Hoài Giản sợ cậu té, liền ôm vai của cậu.
Cố Trường Đình đặc biệt ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Đường Hoài Giản, còn dùng gương mặt cọ xát cằm Đường Hoài Giản.
Đường Hoài Giản kém chút nửa chịu không được đè vợ xuống hôn.
Đường Hoài Giản khắc chế bản thân nói : "Vợ, bên này, chúng ta ra ngoài lấy xe, rất nhanh là đến."
"Ừm.
.
." Cố Trường Đình dùng thanh âm mềm mại nói : "Em nghe anh.
.
."
Một câu kia lại khiến Đường Hoài Giản run lên.
Đường Hoài Giản cảm thấy mình thật sự khắc chế không được nữa, dứt khoát ôm lấy Cố Trường Đình, nhìn trái ngó phải không có ai liền mạnh mẽ hôn xuống.
Cố Trường Đình cũng rất phối hợp, chủ động ôm lấy cổ của hắn hé miệng, còn dùng đầu lưỡi ma sát môi Đường Hoài Giản.
Đường Hoài Giản ngậm lấy đầu lưỡi nghịch ngợm của Cố Trường Đình dùng sức mút vào, Cố Trường Đình hừ một tiếng, đột nhiên trực tiếp mềm người dựa vào trong ngực Đường Hoài Giản, giống như đứng không vững.
Đường Hoài Giản cười nhìn người trong ngực : "Vợ, chúng ta trước tiên trở về rồi nói tiếp."
"Ừm.
.
." Cố Trường Đình gật đầu, nhưng lát sau lại lắc đầu, treo trên cổ Đường Hoài Giản : "Không muốn không muốn, lại hôn một cái, thật thoải mái!"
Đường Hoài Giản : ".
.
."
Vợ quả nhiên uống say, nhưng hôm nay không phá nhà cửa mà ngược lại còn rất chủ động, khiến Đường Hoài Giản cả người đều lâng lâng.
Đường Hoài Giản không có tiền đồ nuốt nước miếng một cái, khi chuẩn bị hôn lên thì đột nhiên bị Cố Trường Đình đưa tay cản lại.
Bởi vì xảy ra quá nhanh cho nên "Ba" một tiếng vang lên giống như đánh vào miệng Đường Hoài Giản, cũng may là không bị thương.
Đường Hoài Giản có chút choáng váng, lại nghe Cố Trường Đình nói : "Có người, có người ở bên kia, không thể hôn."
Đường Hoài Giản theo ngón tay Cố Trường Đình nhìn lên, thật đúng là có người, Cố Trường Đình uống say mà sao ánh mắt lại lốt như vậy.
Có người ở trên lầu hai lén lút nhìn xuống giống như ăn trộm, chẳng qua bị Cố Trường Đình ngay lập tức phát hiện.
Bóng người kia vội vàng núp sau cây trụ, nhưng tốc độ phản ứng sao so được với Cố Trường Đình.
Mà bóng đen kia không ai khác chính là người tối hôm nay cáo bệnh không ra, Đường Bỉnh Kiến.
Đường Bỉnh Kiến ở trong phòng chán quá, muốn ra ngoài xem tình huống một chút.
Thế là ông lén lút đi ra, nhưng cũng không dám đến phòng ăn, sợ bị Cố Trường Đình nhìn thấy, nếu như ở ngay trước mặt nhiều như vậy bị vạch trần, cái mặt mo này của ông cũng không cần nữa a.
Đường Bỉnh Kiến cảm thấy mình vô cùng thông minh, ông chạy đến phòng ăn ở lầu hai, nấp ở đầu cầu thang lén lút nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản đi tới, còn hôn nhau.
Đường Bỉnh Kiến đi thăm dò tình hình, đâu có ngờ bị Cố Trường Đình phát hiện, vội vàng rụt lại.
Đường Hoài Giản cũng nhìn thấy, vội vàng nói : "Không có ai, vợ, không có ai cả."
Cố Trường Đình lập tức quyệt miệng, dáng vẻ ủy khuất.
Đường Hoài Giản thiếu kém chút tan chảy trái tim.
Cố Trường Đình nói : "Có người có người, em không có gạt anh, thật sự có người."
"Được được được, có người." Đường Hoài Giản cảm thấy bây giờ vợ nói gì hắn cũng sẽ đáp ứng, bởi vì vợ đáng yêu quá.
Cố Trường Đình nói tiếp: "Với lại, em trước kia đã gặp người này!"
Cố Trường Đình thanh âm mặc dù không lớn, nhưng Đường Bỉnh Kiến ở trên tầng hai vẫn nghe rõ ràng, bị dọa đến giật mình.
Đường Hoài Giản vội cười ha hả, nói : "Thật sao? Vợ nhìn lầm rồi."
"Không có không có không có." Cố Trường Đình lại bắt đầu làm nũng trong ngực Đường Hoài Giản : "Không có hoa mắt, chắc chắn là gặp rồi, a đúng đúng, là ông cụ kia.
.
."
Đường Bỉnh Kiến bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chuẩn bị quay đầu bỏ chạy.
Cố Trường Đình thật đúng nhận ra ông, quá mất mặt.
Kết quả Cố Trường Đình nghĩ nửa ngày, nghiêm túc nói: "Chính là.
.
.
Chính là bên cạnh công ty, ông lão bán ve chai kia!"
"A?" Đường Hoài Giản vừa nãy còn cầu nguyện cho Đường Bỉnh Kiến lúc này liền ngơ ngác.
Đường Bỉnh Kiến ở trên lầu còn chưa chạy cũng ngơ ngác.
Cố Trường Đình nghiêm túc đàng hoàng nói : "Đúng đúng, em nói sao mà giống như vậy, chính là ông lão kia a, lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn vất vả."
Đường Hoài Giản nhịn không được, ha ha bật cười, Đường Bỉnh Kiến trừng mắt, thiếu chút lao xuống đánh người.
Đường Hoài Giản nói : "Đúng đúng, vợ mắt thật tinh, chúng ta vẫn là đi về nghỉ ngơi trước đi, được không?"
"A, được." Cố Trường Đình nói : "Em nghe anh."
Đường Hoài Giản cười liền đem Cố Trường Đình ôm đi.
Còn Đường Bỉnh Kiến thì ôm cây cột nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến tóc cũng muốn dựng lên.
Đường Hoài Giản ôm Cố Trường Đình ra khỏi nhà chính, bên ngoài một loạt xe đang đậu, bên trong đều là lái xe đang tùy thời chờ lệnh.
Dù sao đại trạch Đường Gia thực sự quá lớn, đằng sau còn có một ngọn núi, nếu như đi bộ xem chừng phải đi từ sáng đến tối vẫn chưa tới nơi mình muốn, cho nên bên ngoài mỗi một toà nhà hoặc một viện tử đều sẽ có xe đậu sẵn cùng nhiều lái xe chờ lệnh, muốn đi nơi nào thì ngồi xe đến chỗ đó, đỡ tốn thời gian.
Đường Hoài Giản ôm Cố Trường Đình lên xe, để lái xe chở đến viện tử của mình.
Cố Trường Đình lần này uống không tính là nhiều nhưng lại không giống lần trước, ngược lại vô cùng thành thật vô cùng yên tĩnh, giống như một chú mèo con ngoan ngoãn, toàn bộ hành trình đều rúc vào trong ngực Đường Hoài Giản.
Đường Hoài Giản cảm thấy phúc lợi này quá tốt rồi, nếu như có thể thừa cơ đem vợ ăn hết còn tốt hơn, cho nên hắn liền trực tiếp mang vợ đến viện tử của mình, bên kia thanh tịnh không có người ngoài, muốn làm cái gì cũng được, không cần câu nệ.
Hai người rất nhanh đã tiến vào viện tử.
Khi ở trên xe, Cố Trường Đình đã buồn ngủ rồi, lúc xuống xe căn bản không có phản ứng gì, hoàn toàn là Đường Hoài Giản ôm cậu xuống.
Đường Hoài Giản cẩn thận ôm lấy Cố Trường Đình, sợ đem người đánh thức.
Hai người vào phòng cũng không cần người hầu hạ, Đường Hoài Giản trực tiếp ôm Cố Trường Đình về phòng của mình.
Mặc dù Đường Hoài Giản hầu như không ở đại trạch Đường Gia, nhưng hai viện tử của hắn vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, cho nên có thể sử dụng không cần quét dọn.
Hắn đem Cố Trường Đình đặt lên giường, vừa định đắp mền cho Cố Trường Đình thì bỗng nhiên cậu kéo tay hắn lại, mở mắt ra.
Đường Hoài Giản nhìn lại, thấy hai mắt vợ không thanh tỉnh nhìn còn có chút mơ hồ, liền nói : "Vợ, ngủ chút đi, ngoan."
Cố Trường Đình không nói chuyện, đưa tay với lấy cái gối mềm bên cạnh.
Đường Hoài Giản đang định giúp Cố Trường Đình, ai ngờ Cố Trường Đình tự lấy xong, liền đánh lên đầu Đường Hoài Giản.
Đường Hoài Giản "Ai u" một tiếng, bởi vì không có chuẩn bị cho nên bị đánh đến ngu luôn.
Cố Trường Đình hai mắt mông lung, cơn say còn chưa tiêu tán, cầm gối dồn sức đánh Đường Hoài Giản : "Anb gạt em, anh gạt em, anh dám gạt em, em phải đánh anh!"
Đường Hoài Giản nghe xong căn bản không dám né tránh, để Cố Trường Đình cầm gối đánh cho thoải mái : "Vợ thật xin lỗi, em đánh anh cho hả giận đi, chỉ cần vợ chịu tha thứ cho anh, kêu anh làm gì cũng được."
Không biết Cố Trường Đình có nghe rõ hắn nói gì không, dùng gối đánh hắn mấy lần, sau đó dường như mệt mỏi, ngáp một cái rồi ôm lấy gối ngủ mất.
Đường Hoài Giản thấp giọng gọi cậu một tiếng : "Vợ ơi?"
Thế nhưng Cố Trường Đình không phản ứng lại, từ từ nhắm hai mắt hô hấp đều đều.
Đường Hoài Giản cảm thấy vừa rồi vợ hẳn là nói mớ.
Đường Hoài Giản mệt mỏi, cũng chuẩn bị cởi quần áo, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Hắn ngồi bên cạnh giường cởi áo, kết quả áo khoác vừa được lột ra, đột nhiên trên lưng liền bị đè nặng.
Cố Trường Đình không biết ngồi dậy từ lúc nào, đang nhào lên lưng Đường Hoài Giản.
Đường Hoài Giản vội vàng trở tay đỡ cậu, sợ cậu từ trên lưng mình trượt xuống, nếu mà rớt xuống đất thì mệt.
Đường Hoài Giản nói : "Vợ? Làm sao vậy?"
Cố Trường Đình ở bên tai Đường Hoài Giản cười một tiếng, sau đó Đường Hoài Giản liền cảm thấy lỗ tai mình nóng hầm hập.
Cố Trường Đình cố ý thổi vào tai hắn, ngứa đến Đường Hoài Giản hô hấp biến nặng nề.
Ngay tại lúc Đường Hoài Giản muốn xoay người phản công, đột nhiên đau đến cả người chấn động.
Cố Trường Đình vậy mà cắn hắn.
Đường Hoài Giản đau đến giật mình, cảm giác tai đều muốn bị cắn rớt rồi!
Cố Trường Đình cắn xong cũng không buông ra, còn lôi kéo, đau đến Đường Hoài Giản không chịu được.
Kéo nửa ngày, Cố Trường Đình cũng không cắn ra được, lúc này mới nhả ra, lẩm bẩm thấp giọng nói : "Tôm.
.
.
Tôm chắc quá đi.
.
.
Cắn không đứt.
.
."
Đường Hoài Giản thật sự là dở khóc dở cười xem xét lỗ tai mình, may mà không chảy máu, chẳng qua rất đau, trong gương một hàng dấu răng còn rất sâu, một hồi chắc chắn sẽ bầm tím.
Đường Hoài Giản tức giận ôm Cố Trường Đình tới, không dám dùng sức vỗ nhẹ hai cái : "Tiểu phôi đản, coi anh là tôm bự đúng không? Dám cắn anh."
Cố Trường Đình căn bản không để ý tới hắn, cuộn trong ngực hắn ngủ mất, lúc này không biết là đã ngủ thật hay chưa nhưng nhìn vẻ mặt thỏa mãn kia thì khả năng là trong mơ cuối cùng cũng đã cắn được đầu con tôm bự.
Đường Hoài Giản nhẹ nhàng đem Cố Trường Đình ôm đến giữa giường lớn, lại đắp kín mền cho cậu, lúc này mới cởi áo sơ mi ra nằm xuống, hai người ôm nhau, rốt cục nhẹ nhàng đi ngủ.
Cố Trường Đình mơ mơ màng màng, ý thức trở lại lúc đang còn ăn cơm, sau đó liền không nhớ gì nữa, không ngờ rượu vang nhìn ôn hoà mà say nặng như vậy.
Cậu mở mắt ra liền thấy mình đang nằm trong ngực Đường Hoài Giản, hoàn cảnh chung quanh rất xa lạ, giường siêu cấp lớn theo kiểu dáng Châu Âu cổ, bên phòng cũng bố trí rất tinh tế.
Cố Trường Đình lúc tỉnh lại có cảm giác hơi bủn rủn, đoán chừng là di chứng do uống rượu, uể oải nằm không muốn ngồi dậy.
Đường Hoài Giản vẫn chưa tỉnh, lúc ngủ môi mím lại, cùng bộ dạng bình thường cười đùa tí tửng không giống chút nào, ngược lại vô cùng nghiêm túc.
Chẳng qua đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất, đặc biệt hấp dẫn.
Cố Trường Đình bởi vì còn chưa tỉnh ngủ cho nên phản ứng tương đối chậm, lập tức bị Đường Hoài Giản hấp dẫn, ngơ ngác nhìn Đường Hoài Giản, còn nhịn không được sờ mặt hắn, vẻ mặt si mê mà Cố Trường Đình không tự phát giác.
Cố Trường Đình sờ mặy Đường Hoài Giản hai lần liền phát hiện trên lỗ tai Đường Hoài Giản có một dấu răng, đã phát tím giống như cắn rất mạnh.
Cố Trường Đình cũng không nhớ là do ai cắn, nhìn có vẻ đau liền đưa tay sờ một chút.
Quả nhiên là đau thật, Đường Hoài Giản bị sờ giật mình tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Cố Trường Đình liền ôm lấy cậu, nói : "Vợ, em tỉnh rồi."
Cố Trường Đình nói : "Lỗ tai của anh làm sao vậy? Tím bầm luôn rồi."
Đường Hoài Giản nghe xong, tức giận đến phì cười : "Bị một con mèo nhỏ cắn."
Cố Trường Đình không có kịp phản ứng, Đường Hoài Giản liền nói tiếp : "Hiện tại anh muốn trừng phạt con mèo nhỏ nghịch ngợm kia."
Hắn nói xong liền tiến tới ở bên miệng Cố Trường Đình hôn một cái, sau đó nhẹ nhàng ở trên môi cậu cắn hai lần.
Cố Trường Đình lúc này mới phản ứng được, dấu răng kia chẳng lẽ là mình cắn? Không phải chứ, cắn cũng ác thật.
Cố Trường Đình vội đẩy hắn ra : "Có đau không, nhanh bôi thuốc đi."
"Không cần bôi thuốc." Đường Hoài Giản nói : "Vợ hôn anh là được, thuốc gì cũng không tốt bằng."
Cố Trường Đình lật mặt : "Em muốn rời giường."
Đường Hoài Giản vội vàng chân chó đứng lên : "Vợ, để anh giúp em cầm quần áo mới đến, cứ mặc áo sơmi hoài cũng không thoải mái, em trước đi tắm đi, lát nữa anh mang em đi dạo."
Cố Trường Đình tắm rửa xong liền có quần áo mới đưa tới, bởi vì là trang phục bình thường cho nên ngược lại rất thoải mái dễ chịu.
Đường Hoài Giản đến phòng tắm khác xử lí, cũng mặc đồ đôi với Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình thấy vậy lập tức đỏ mặt, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Đường Hoài Giản ngược lại vô cùng cao hứng, cảm thấy mình cùng Cố Trường Đình thật sự là càng ngày càng xứng đôi.
Đường Hoài Giản muốn dẫn Cố Trường Đình đi xung quanh.
Bản thân Cố Trường Đình cũng có chút hiếu kì đối với Đường Gia, bởi vì nơi này thật sự quá lớn, không biết từng chỗ dùng để làm gì, cho nên liền đi theo Đường Hoài Giản.
Đường Gia chính xác có rất nhiều khi vực, tính chất riêng tư rất cao, sẽ không vì quá nhiều người cùng một chỗ mà không có không gian cá nhân, mỗi khu vực đều độc lập, khoảng cách giữa các khu vực lại rất xa.
Ngoại trừ toà nhà dùng để ở, còn có một số toà nhà dùng để làm việc.
Phòng hội nghị, phòng tiệc, các loại sảnh đa chức năng không ít, chủ yếu là phong cách khác nhau, dường như là dùng cho các buổi họp mặt khác nhau.
Còn lại một bộ phận lớn chính là nơi giải trí.
Cố Trường Đình đi một vòng xong chính là nghẹn họng.
Phòng tập thể thao, bể bơi, chỗ ăn chơi ở Đường Gia nhiều vô số kể, dù sao mỗi viện tử đều tự có tiêng, trừ cái đó ra còn có rạp chiếu phim cùng KTV, nhìn không khác gì rạp chiếu phim và KTV bình thường bên ngoài, nghe nói ở bên trong có thể chứa vài trăm người.
Cố Trường Đình thật không biết cái này dùng để làm gì, chẳng lẽ Đường Gia còn định tổ chức hoạt động xem phim gia đình?
Cố Trường Đình đờ đẫn cùng Đường Hoài Giản đi đến những khu vực khác, càng làm cho cậu choáng váng hơn chính là bên trong Đường Gia còn có siêu thị.
.
.
Một toà nhà rất lớn bên trong chứa đầy các cửa hàng, Cố Trường Đình nhìn thấy liền trợn tròn mắt.
Bên trong đều là các loại hàng hiệu phi thường đắt đỏ, đồng hồ trang sức đồ trang điểm quần áo đồ chơi ...., còn có cả nhân viên bán hàng mang áo vét giày da, nhìn rất chuyên nghiệp.
Thế nhưng nghe nói siêu thị cũng không bán cho người ngoài, này là cố tình chuẩn cho người Đường gia, có thể đi vào mua đồ mà không cần trả tiền.
Kỳ thật đây chỉ là mô phỏng của một siêu thị mà thôi, tất cả mọi thứ bên trong đều đã sớm được mua.
Cố Trường Đình thật sự là đơ luôn, cảm thấy người Đường gia thật biết tận hưởng.
Một đám người hầu đóng vai nhân viên cùng người của Đường gia chơi đồ hàng.
Cố Trường Đình thực sự là không hiểu được niềm vui trong đó, Đường Hoài Giản cười nói : "Vừa rồi quần áo của em là anh lấy ra từ nơi này, em có muốn đi trải nghiệm một chút không."
"Không không, " Cố Trường Đình tranh vội khoát tay : "Không cần không cần."
Cố Trường Đình cảm thấy mình lớn như vậy rồi còn chơi đồ hàng thật quá mất mặt, cậu cảm thấy mình so với mấy nhân viên giả kia còn lúng túng hơn.
Đường Hoài Giản cười nói : "Ha ha, anh lần đầu tiên đến đây cũng rất lúng túng, đây đều là do ông của anh bày ra."
Cố Trường Đình cười cười xấu hổ, cảm thấy vị Đường lão gia tử chưa từng gặp mặt kia cũng thực.
.
.
biết chơi.
Đường Hoài Giản nói : "Ông nội anh làm siêu thị này xong còn rất đắc chí.
Ông nói Tô Châu bên kia có Di Hoà viên chuyên dùng để diễn xuất.
Ông thật đặc biệt thú vị cho nên liền làm một cái siêu thị giống thế."
Cố Trường Đình : ".
.
." Không chỉ biết chơi, còn chơi ở level Hoàng đế.
Cơ sở hạ tầng ở Đường Gia quả thực là toàn diện, ở đây còn có trường học.
Con cháu Đường Gia cơ bản đều là đến đây học tập.
Bọn họ dạo quanh một vòng, khi nhìn lại mới để ý trời đã tối.
Đường Hoài Giản nói : "Vợ hôm nay đừng về được không? Chúng ta ở lại chỗ của anh đi."
Cố Trường Đình nói : "Thế nhưng ngày mai em còn muốn đi làm, hôm nay đã không đi rồi, không biết dồn ứ bao nhiêu công việc."
Đường Hoài Giản nói : "Buổi sáng anh lại đưa em đến công ty, có được không, có được không?"
Đường Hoài Giản lại bắt đầu chơi xấu làm nũng, Cố Trường Đình có chút vô lực, cuối cùng vẫn đồng ý.
Hai người ban đêm liền đến viện tử mang phong cách cổ xưa ở lại, thật sự là giống như đang quay phim cổ trang vậy, phi thường có hương vị.
Cố Trường Đình kỳ thật rất thích nơi này, nhưng mà người Đường gia nhiều quá không dễ ứng phó.
Bọn họ lúc trở về thì trời đã tối, người hầu cũng đã chuẩn bị bữa tối sẵn sàng, vô cùng phong phú.
Hai người sau khi ăn cơm, Cố Trường Đình định đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút.
Nơi này nằm ở ngoại thành cách công ty Cố gia quá xa, phải dậy thật sớm.
Cố Trường Đình đang chuẩn bị cởi quần áo đi tắm thì nhìn thấy điện thoại trong túi của mình đang sáng lên, cái này không nghe không được, hôm nay đã có gần trăm cuộc điện thoại chưa nhận rồi.
Cố Trường Đình nhớ ra bởi vì buổi họp báo hôm nay cho nên cậu để điện thoại ở chế độ yên lặng, sau đó tới Đường Gia vì lễ phép cũng không bật lại chế độ bình thường, cuối cùng là quên mất.
Điện thoại ở trong túi cậu ngoài một trăm cuộc điện thoại chưa nhận, còn có tin nhắn chưa xem.
Không phải của một người mà là rất nhiều người, đương nhiên cũng có tiểu thư ký Triệu Đan Tình gọi tới.
Cố Trường Đình choáng váng, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể trước tiên gọi cho Triệu Đan Tình.
Đường Hoài Giản định cùng vợ tắm uyên ương dưới ánh nến, ai ngờ Cố Trường Đình muốn gọi điện thoại nên để hắn đi tắm trước.
Đường Hoài Giản không có cách đành phải nghe lời, nghĩ tắm rửa xong mình có thể dùng thân thể ẩm ướt câu dẫn vợ cũng không tệ.
Đường Hoài Giản vô cùng cao hứng đi tắm rửa, tắm xong liền cố ý chọn một cái khăn tắm không lớn, sau đó quấn lấy hông, cũng không lau khô người, ướt sũng mà dâm đãng đi ra.
Chẳng qua sau khi đi ra vẫn thấy Cố Trường Đình đang vừa đi tới đi lui vừa gọi điện thoại.
Cố Trường Đình quay người lại liền thấy Đường Hoài Giản, nhưng bởi vì đang vội nói chuyện cho nên căn bản không chú ý đến body cùng chiếc khăn tắm của Đường Hoài Giản, ánh mắt chỉ là trượt một chút liền bỏ lỡ đi.
Đường Hoài Giản lập tức cảm giác thất bại sâu sắc, xem ra lực hấp dẫn này của mìn vẫn không đủ.
Cố Trường Đình đang tay chân luống cuống hết cả lên, bởi vì buổi họp báo cho nên gần như tất cả mọi người đều biết Cố Trường Đình làm dâu Đường Gia.
Mấy đối tác trước đó còn vì Nhiếp Gia tạo áp lực mà huỷ bỏ hợp đônf nháy mắt liền hối hận, cho nên nhanh chòn gọi điện thoại xin lỗi Cố Trường Đình, muốn tiếp tục cùng Cố Trường Đình hợp tác.
Thế nhưng điện thoại của Cố Trường Đình để chế độ yên lặng cho nên một cuộc điện thoại cũng không nhận được, lần này thì tốt rồi, những người kia tưởng Cố Trường Đình tức giận không muộn nhận điện thoại của bọn họ.
Không chỉ như vậy, có rất nhiều công ty trước kia chưa từng hợp tác, bây giờ đều nhao nhao gọi điện thoại đến nói muốn bàn chuyện hợp tác với Cố Trường Đình.
Triệu Đan Tình bên kia cũng vội vàng đến sứt đầu mẻ trán.
Điện thoại của công ty sắp nổ banh nhưng Cố tổng lại không biết đi đâu, căn bản không liên lạc được, muộn như vậy rồi, cô vẫn ở công ty nghe điện thoại chưa được tan tầm.
Đường Hoài Giản bị xem nhẹ, chỉ có thể ủy khuất ngồi trên giường, chờ vợ làm xong việc rồi lại nói.
Nhưng không biết vợ làm xong có sủng hạnh mình không.
Đường Gia đại thiếu đột nhiên cảm giác mình thật đáng thương.
.
.
Đường Hoài Giản ngồi nửa ngày, nước trên người cũng bị thổi khô nhưng vợ vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong.
Đến khi tóc ướt cũng tự khô, vợ vẫn chưa xong.
Đường Hoài Giản ngồi đến buồn ngủ, nhìn đồng hồ sửng sốt phát hiện đã qua mười hai giờ! Hắn tắm rửa xong liền để như vậy, bị máy lạnh thổi đến khô, rốt cục nhịn không được hắt hơi một cái.
Một cái hắt hơi này của Đường Hoài Giản rốt cục làm Cố Trường Đình chú ý, cúp điện thoại liền nhanh chóng đem quần áo ném lên đầu cho hắn.
Cố Trường Đình nói : "Nhanh mặc quần áo vào, bị cảm lạnh giờ."
Đường Hoài Giản : ".
.
."
Đường đại thiếu câu dẫn thất bại.
Cố Trường Đình nói xong lại tiếp tục cầm điện thoại bắt đầu gọi, Đường đại thiếu ỉu xìu cúi đầu.
Cuối cùng thì Cố Trường Đình cũng sắp xếp xong, cậu mệt đứt hơi, tắm rửa xong liền ngã xuống giường ngủ mất.
Đường Hoài Giản ai oán, nhưng cũng đau lòng vợ phải mệt mỏi, liền ngoan ngoãn nằm xuống ôm vợ ngủ theo.
Ngày thứ hai cả hai đều dậy sớm, Đường Hoài Giản lái xe đưa Cố Trường Đình đến công ty.
Đường xa nhưng may mắn hai người đi sớm cho nên không bị kẹt xe, chỉ là khi đến công ty vẫn hơi chậm.
Lúc bọn họ đến nơi, Cố Trường Đình muốn trực tiếp để xe ngoài bãi đỗ không cần xuống tầng hầm, ai ngờ cậu còn chưa xuống xe, đột nhiên một đám đen nghịt chen chúc tới, thì ra là phóng viên.
Một đám xúm lại đen nghịt, sau đó đèn flash nổi lên, cách cửa kính xe mà Cố Trường Đình còn muốn mù mắt, bị dọa cho sợ hãi.
Sau buổi họp báo, Đường Gia đại thiếu mang Cố Trường Đình về Đường Gia, lúc này mới lần thứ hai lộ diện, không ít phóng viên muốn phỏng vấn cho nên tất cả đều nằm vùng bên ngoài công ty Cố gia, lúc này thấy bọn họ đến đương nhiên phải xông lên.
Cố Trường Đình vội nói Đường Hoài Giản lái xe xuống tầng hầm, đó là đậu xe dành cho nhân viên người ngoài không thể đi vào, vì thế phóng viên sẽ không có cách nào đi theo.
Cố Trường Đình ở trong bãi đậu xe dưới tầng hầm nhẹ nhàng thở ra, Đường Hoài Giản cười nói : "Vợ em đừng căng thẳng."
Cố Trường Đình trừng mắt liếc hắn một cái : "Đều là do anh kéo phóng viên đến."
Đường Hoài Giản tự mình mở cửa xe cho Cố Trường Đình, cầm tay Cố Trường Đình lên tầng.
Bọn họ lên đến nơi, vừa bước ra liền đụng phải mấy nhân viên cấp cao, mấy người kia nhìn thấy Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản thì hận không thể cúi đầu chín mươi độ.
Trước đó thái độ đã rất khách khí, kết quả hôm nay ai cũng không dám nói "Không" với Cố Trường Đình.
Triệu Đan Tình cũng ở đó, vội vàng đem bảng ghi chép các cuộc gọi ra, tất cả đều được viết rất rõ ràng, người gọi, lí do, gọi mấy lần đều ghi chép lại.
Cố Trường Đình nhìn thấy liền nói : "Vất vả cho cô, hôm qua cô tăng ca muộn như vậy hôm nay về nhà nghỉ ngơi đi."
Triệu Đan Tình cũng muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng lại nói : "Cố tổng, tôi sợ một mình ngài nghe điện thoại không nổi."
Cố Trường Đình có chút dở khóc dở cười : "Vậy cho cô mấy ngày nghỉ phép, cô chừng nào muốn nghỉ thì nói với tôi."
Triệu Đan Tình nghe xong vô cùng cao hứng, tiếp tục ra ngoài làm việc.
Cố Trường Đình nhìn thoáng qua báo cáo Triệu Đan Tình đã sửa sang lại, đều là người hôm qua gọi.
Đường Hoài Giản đến gần, nhất định muốn đè lên người Cố Trường Đình : "Vợ, để anh giúp em nhìn thử."
Cố Trường Đình bất đắc dĩ nói : "Anh không phải Đường Gia đại thiếu sao? Đường Gia làm ăn nhiều như vậy, chẳng lẽ đều không cần anh quản sao?"
Đường Hoài Giản cười nói : "Công việc anh đều an bài xong rồi, nếu như có chuyện bọn họ không quyết định được sẽ gọi điện thoại cho anh, nhưng hiện tại xem ra hết thảy vận hành bình thường cho nên không cần anh ra mặt."
Cố Trường Đình : ".
.
."
Đường Hoài Giản chính xác trong tay nắm rất nhiều chuyện làm ăn nhưng có điều người dưới tay hắn năng lực lại rất mạnh.
Dù Đường Hoài Giản không tính là buông tay không quản nhưng bình thường cũng không quá bề bộn nhiều việc, hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của người khác là tổng giám đốc chỉ cần rời đi mấy ngày công ty liền phá sản.
Cố Trường Đình bỗng nhiên có chút ao ước.
Công ty Cố gia tuyệt đối không giống vậy, Cố Trường Đình nếu vung tay bỏ mặt mấy ngày, xem chừng sẽ thật sự muốn phá sản.
Đường Hoài Giản muốn giúp Cố Trường Đình, kết quả khi xem bảng báo cáo Triệu Đan Tình nộp lên lại thấy cái tên Nhiếp Hình.
Đường Hoài Giản có chút tức giận : "Cái tên Nhiếp Hình này còn có mặt mũi gọi điện thoại đến, da mặt thật sự là so với tường thành còn dày hơn."
Cố Trường Đình nghe xong liền cười nói : "Không phải dày giống mặt anh hay sao?"
Đường Hoài Giản bị Cố Trường Đình chế nhạo, ủy khuất nói : "Vợ, em sao có thể đem anh so sánh với hắn, anh đây rõ ràng tốt hơn hắn gấp bao nhiêu lần."
"A, thật sao?" Cố Trường Đình nói : "Vậy anh nói một chút anh tốt chỗ nào, em sao không có cảm giác a?"
"Vợ ơi ~" Đường Hoài Giản lại bắt đầu nũng nịu bán manh : "Vợ, em không phải là còn tức giận chứ?"
Cố Trường Đình nghiêng mặt nhìn hắn : "Không rảnh tức giận."
Nhiếp Hình gọi điện thoại đến, muốn mời Cố Trường Đình tham gia tiệc rượu.
Nói thật, Cố Trường Đình đối với Nhiếp Hình không có cảm tình gì, mà sau khi biết Nhiếp Gia cùng Đường Gia là đối thủ thì lại càng không muốn dính dáng đến Nhiếp Hình.
Thế nhưng thật khéo, tiệc rượu này Cố Trường