Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

Là Nô Tài Càn Rỡ


trước sau

Khi Nhật Thực sắp chạm vào mu bàn tay nàng, Đỗ Thư Dao rút tay lại.

Lòng bàn tay Nhật Thực trống rỗng, cúi đầu không ngẩng lên, có chút suy sụp nói: "Là nô tài càn rỡ, xin vương phi giáng tội."

Đỗ Thư Dao nhìn hắn ta rũ mắt xuống, miệng giật giật, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, vòng qua Nhật Thực, trước khi đi nhẹ nhàng nói: "Đứng dậy, đang yên đang lành quỳ làm gì."

Nàng không trách phạt vì Nhật Thực xúc phạm nàng, nhưng cũng không đáp lại Nhật Thực bất kỳ điều gì.

Ngay cả chuyện mỗi sáng sớm đều có một bó hoa tươi cũng không nhắc đến, giống như nàng hoàn toàn không biết Nhật Thực có ý gì.

Cũng không phải Đỗ Thư Dao thật sự không dao động chút nào, chẳng qua cái giá phải trả cho chút dao động này không tránh được quá lớn, Nhật Thực và nàng, bao gồm cả Thái Bình Vương, bây giờ đều sống nhờ vào hơi thở của người khác, chỉ một câu nói của người khác thôi cũng đủ quyết định chuyện sống chết, còn có tư cách gì nói chuyện yêu đương, làm ra chuyện gì khác người chứ.

Chuyện này cứ nhạt đi như vậy, ngày nào đó mở cửa sổ ra, khi không nhìn thấy bó hoa tươi kia nữa, Đỗ Thư Dao cũng chỉ hơi chần chừ, không có bất kỳ biểu hiện gì, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào.

Mà lúc đó trên cây cách đó không xa, Nhật Thực cầm một bó hoa tươi đã hái xong, đang nhìn Đỗ Thư Dao, sau khi thấy nàng thờ ơ như vậy, cũng lén lút kẹp bó hoa trong tay lên chạc cây.

Cuộc sống lại khôi phục dáng vẻ trước đó, cảnh sắc xinh đẹp nơi này bốn mùa đều như mùa xuân, Đỗ Thư Dao thường xuyên dẫn Thái Bình Vương ra ngoài chơi, ngắm hồ hái hoa lên núi ăn cơm dã ngoại, đôi khi còn có thể giúp Thúy Nga trông quầy hàng, bán lung tung một chút son phấn bột nước.

Phía Hoàng Thành bên kia vẫn chẳng truyền đến tin tức gì, hẳn là muốn dao động nền tảng của thái tử cũng chẳng phải chuyện gì dễ dàng, mặc dù là hoàng đế cũng có quá nhiều chuyện phải bận tâm.

Mà Đỗ Thư Dao ở bên này núi cao nước xa, vốn dĩ cũng không biết Hoàng Thành long trời lở đất đến mức nào, nàng và Thái Bình Vương mất tích không có nguyên nhân, ngoại trừ hoàng đế và thái tử lén lút đuổi theo ra, hoàn toàn không có ai biết đến.

Việc nạp trắc phi cho Thái Bình Vương được tiến hành đúng hạn, đóng giả Thái Bình Vương cưới Vu An Thanh, là Hồng Luân đang đóng giữ ở Hoàng Thành.

Hồng Luân có khổ khó nói, vốn dĩ hắn ta đã là thuộc hạ của Đỗ Thư Dao, nhưng hắn ta cũng không được chủ nhân mới tin tưởng, cho nên bị ném ở lại Hoàng Thành, trong tay một đống chuyện phức tạp, lại không thể không quan tâm chuyện gì liều lĩnh đuổi theo như Nhật Thực, chỉ có thể chia mình thành mấy phần, vừa giả vờ làm Thái Bình Vương, vừa ôm hết những việc vặt của phủ Thái Bình Vương vào tay, bắt đầu làm đại nha hoàn quản lý sổ sách.

Mà triều đình gần đây gió mây cuồn cuộn, bè phái thái tử nhìn như không có ai nhắm vào, nhưng lại giống như châu chấu trên một sợi dây thừng, bị người ta cầm dây thừng nhấc lên, một lần là một chuỗi, cả dòng họ nói đổ là đổ, còn không phải chỉ là biếm chức quan bình thường, hễ đã khép tội đều là tội lớn, người nhà họ hàng đều bị giết hết, mang theo mùi vị xơ xác của việc mưa gió sắp nổi lên như vậy.

Mà thái tử cũng không phải hoàn toàn không hành động, nếu đã lén lút thì không để ý mặt mũi, người của hoàng đế cũng hao tổn, nhưng cơ bản thì ngai vàng của thiên tử vẫn ở dưới mông ông ta, mẹ ruột của thái tử cũng đang ở trong hậu cung ông ta, rồng con ở Đông cung xoay người mấy lần, chẳng qua cũng chỉ là lăn lộn làm bừa trong mắt rồng thật mà thôi.

Có điều hoàng đế cuối cùng vẫn giữ lại chút thể diện cho hoàng hậu, có rất nhiều lý do để đày vào lãnh cung, cuối cùng chỉ đưa ra một lý do không có đức.

Cửa cung vừa mới khóa lại, hoàng đế dẫn theo Hỉ Nhạc đến lãnh cung, đáp ứng yêu cầu của hoàng hậu, gặp bà ta một lần cuối.

Hoàng hậu không như những ngày trước đây vinh hoa không ai sánh bằng, giờ phút này chỉ cài trâm trắng mặc áo trắng ngồi thẳng trên chiếu cỏ, cũng không biết là cố tình làm hoàng đế ghê tởm hay là đang đốt giấy để tang cho chính mình.

Hoàng đế không thèm để ý, vào trong viện tiêu điều hoang phế này, bước chân ngừng lại, ngồi xuống một chiếc đôn đá duy nhất còn coi như nguyên vẹn trong viện.

"Hoàng hậu cố gắng yêu cầu muốn gặp trẫm một lần, không biết có chuyện gì?" Dương Lâu mười mấy năm vẫn như một ngày, đối xử với hoàng hậu mãi mãi là thái độ không mặn không nhạt như thế này.

Hoàng hậu lại xưa không bằng nay, trong tay bà ta đương nhiên không còn quyền thế, là một con chó mất chủ từ đầu đến cuối, đứa nhi tử yêu thương nhất bây giờ cũng lung lay sắp đổ, bà ta không cần quan tâm đến cái gì nghi lễ hoàng hậu, lời nói việc làm cũng không cần kinh hãi sợ sệt như trước, sợ hoàng đế chỉ ra sai lầm nào đó.

Bà ta nhìn hoàng đế bật cười, mở miệng: "Không phải ngươi vẫn luôn muốn biết, mẹ đẻ của đứa con điên của ngươi, người phụ nữ người yêu, rốt cuộc chết trong tay ai sao?"

Hoàng đế thản nhiên nhìn sang, trên mặt không thay đổi chút nào, nhưng ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt mép bàn đá đã bị phá hủy.

"Ai nói với ngươi là ta muốn biết?" Dương Lâu lại không tự xưng là trẫm, mà trên mặt chỉ lộ ra nụ cười cực kỳ khinh thường, nói: "Người phụ nữ đã chết nhiều năm như vậy, ta đã quên cả dáng vẻ nàng ta như thế nào luôn rồi, tại sao ta lại muốn biết ai hại chết nàng ta chứ?"

"Phụ nữ trong hậu cung này hàng năm đều có người mới, trẻ trung xinh đẹp, gầy béo đủ cả." Dương Lâu thay đổi tư thế, dùng tay áo che khuất bàn tay ông ta đang run lên khe khẽ: "Ngươi cảm thấy trên thế giới này thật sự có người đàn ông nhớ tình cũ sao?"

Hoàng hậu dường như thật sự không ngờ được Dương Lâu sẽ có thái độ thế này, sau khi ngẩn người một lát, thê thảm cười rộ lên: "Ha ha ha ha ha... Đúng vậy, trên thế giới nào có người đàn ông một lòng nhớ kỹ người cũ chứ."

Hoàng hậu dường như nhớ đến chuyện gì, trong mắt tràn đầy oán hận, lại liếc mắt nhìn về phía hoàng đế: "Nhưng nếu ngươi đã quên người phụ nữ kia, tại sao lại để ý đến đứa con điên kia như vậy, thậm chí không ngại vì hắn mà lung lay cả nền tảng quốc gia?"

Tư thế ngồi của hoàng đế thật ra hơi cứng ngắc, hôm nay hắn đến vì muốn nói ra mấy lời khách sáo, mười mấy năm rồi, từ đầu đến cuối ông ta vẫn không điều tra được sự thật năm đó.

Nhưng ông ta lại không thể biểu hiện quá gấp gáp muốn biết, vì người phụ nữ gian trá xảo quyệt này, Dương Lâu sẽ không để bà ta có bất kỳ nhược điểm nào để đe dọa ông ta.

Vì vậy Dương Lâu chỉ mỉm cười: "Ai nói với ngươi là ta để ý đứa con điên kia?"

"Chẳng lẽ không phải ngươi để ý sao?" Dương Lâu nói: "Nếu không phải
các ngươi đuổi tận giết tuyệt hắn, chồng chất đủ kiểu, ta cũng thật sự không chú ý đến hắn lại có dáng vẻ xuất sắc cực kỳ giống mẹ hắn ngày thường."

Hoàng hậu dường như bị nghẹn, Dương Lâu đứng dậy, chắp tay sau lưng chậm rãi dạo bước trên mặt đất: "Ta thật sự rất ngạc nhiên, tại sao các ngươi lại đuổi tận giết tuyệt hắn như vậy? Hẳn là từ mười mấy năm trước đã lập kế hạ độc, từ đó đến nay chưa từng gián đoạn."

"Tại sao ngươi không xuống tay với lục hoàng tử?" Dương Lâu nói: "Tuy rằng ta cũng không sủng ái mẫu phi của lục hoàng tử, nhưng lục hoàng tử trời sinh thông minh, hôm nay đã mười hai tuổi, ngoài thái tử ra, hắn ta mới là người có khả năng cạnh tranh nhất, tại sao ngươi không động vào hắn ta?"

Dương Lâu đứng trước mặt hoàng hậu, nhìn sắc mặt hoàng hậu dần dần thay đổi, cười híp mắt nói: "Ta biết, vì mẫu phi của lục hoàng tử là Nguyên Phi, đã từng là một nha hoàn ở vương phủ Khánh Nhạc."

Sắc mặt hoàng hậu đột nhiên thay đổi, sắc mặt Dương Lâu cũng từ từ tối xuống: "Ngươi đúng là nhớ mãi ông ta không quên, đáng tiếc, khi ông ta chết, ông ta cũng ôm người phụ nữ khác, chậc chậc chậc..."

Dương Lâu nói: "Trước đó Khánh Nhạc Vương chỉ thiếu chút nữa là giết được ta rồi, đáng tiếc..."

Ông ta cười u ám: "Đáng tiếc tính tình ông ta quá lương thiện, hoàn toàn không có chút khao khát gì với hoàng vị đẫm máu này, ông ta chỉ yêu người đẹp thôi."

Dương Lâu nói: "Mà người đẹp yêu ông ta như ngươi, cuối cùng lại không thể không gả cho ta, ngươi nói xem có châm chọc không?"

"Ngươi câm miệng!" Hoàng hậu ôm đầu mình: "Ngươi câm miệng... Là ngươi cầu hôn ta, nếu không..."

"Nếu không ngươi cho rằng phụ hoàng ta sẽ cho phép ngươi gả cho Khánh Nhạc Vương sao?"

Đôi môi hoàng hậu run rẩy, chỉ chảy nước mắt không hề lên tiếng.

Vì trong lòng bọn họ đều hiểu, tình huống lúc đó, sau lưng có dòng họ khổng lồ như vậy, hoàng đế chắc chắn sẽ không cho phép nàng ta như vậy gả cho phiên vương.

"Nhưng bất kể như thế nào, Nguyên Vĩ vẫn là hoàng nhi của ngươi, hắn ta là đương kim thái tử!" Hoàng hậu lại kích động: "Tất cả những chuyện ta làm, đều là quyết định của một mình ta, cho dù là ngũ mã phanh thay, nghìn đao băm thây, ta cũng nhận, chẳng lẽ ngay cả con của mình ngươi cũng không buông tha sao?"

"Con của ta..." Dương Lâu cười: "Đúng vậy, nó đúng là con của ta, nếu không chỉ dựa vào việc ngươi từng một mình trao đổi với Khánh Nhạc Vương, ta đã nghiền xương mẹ con các ngươi thành tro từ lâu rồi."

Hoàng hậu đột nhiên ngẩng đầu, khó mà tin được nhìn chằm chằm Dương Lâu, thân thể run rẩy dữ dội trên chiếu cỏ, môi nhúc nhích mấy cái nhưng chẳng thể nói nên lời câu nào.

Dương Lâu lại nhẹ nhàng nói: "Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, nếu ngươi thông minh một chút, ngươi phải biết phải làm thế nào."

Ông ta nói xong lập tức đi ra ngoài cửa, hoàng hậu nước mắt như mưa, đến bây giờ cuối cùng mới hiểu được, tại sao khi bà ta tuổi trẻ xinh đẹp chấn động Hoàng Thành, gả cho Dương Lâu, nhưng lại chưa bao giờ được ông ta sủng ái.

Trên đời này làm gì có ai có thể dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ của mình đã từng cùng huynh đệ của mình...

Nhưng khi đó bà ta cùng lắm cũng chỉ bị ma quỷ ám ảnh trong chốc lát thôi, hoàng hậu quả thật không ngờ được, thân là đế vương lại biết rõ chuyện này, còn có thể dễ dàng khoan dung cho bà ta nhiều năm như vậy.

Bà ta lại cười lên thê thảm, không, có lẽ điều khiến ông ta dễ dàng khoan dung nhiều năm như vậy, hoàn toàn không phải do bản thân bà ta, mà chính là dòng họ rắc rối khó gỡ đằng sau bà ta.

"Là Trần Phi!" Hoàng hậu gục xuống chiếu cỏ, khi hoàng đế sắp bước ra khỏi cửa lãnh cung, gào lên: "Là Trần Phi hại mẹ đẻ của Thái Bình Vương, trong họ mẫu thân của bà ta có huyết thống của Vu Tộc."

Hoàng đế siết chặt nắm tay, trước khi cửa lớn đóng lại, giọng nói của hoàng hậu từ trong lãnh cung bay ra: "Bất kể thế nào, cầu xin ngươi tha cho Nguyên Vĩ một con đường sống!"

Bước chân hoàng đế không ngừng chút nào, Hỉ Nhạc chạy lắc lư sau lưng, thịt mỡ toàn thân run rẩy, hoàng đế ra khỏi phạm vi lãnh cung, đứng lại ở một chỗ bí mật, xoay người lại nhìn về phía Hỉ Nhạc, đã lộ ra gương mặt dữ tợn.

"Giết bà ta." Hoàng đế nhắm hai mắt lại: "Sau khi điều tra rõ ràng, treo cổ... Tất cả mọi người trong cung bà ta!"

Hỉ Nhạc đã không biết bao nhiêu năm không nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tàn nhẫn này của Dương Lâu, hắn ta liên tục đáp vâng, sau đó chạy lắc lư theo sát sau lưng Dương Lâu.

Khi tình hình ở Hoàng Thành truyền đến tai Đỗ Thư Dao đang ở thành nhỏ biên giới phía nam, đã là hơn nửa tháng sau, cả nước chấn động, hoàng hậu bị đày vào lãnh cung, thái tử phạm tội mưu phản bị nhốt vào Tội Nhân Các cả đời.

Mà ngoài ra, Trần Phi trong cung cùng với mẫu tộc bị liên lụy, xử tử cửu tộc, ngoài công chúa còn nhỏ tuổi ra, ngay cả người thân là nữ nhâncũng không bỏ qua, chém giết hết.

Khi Đỗ Thư Dao nghe nói chuyện này, đang buộc một bàn đu dây trong sân với Thái Bình Vương để giết thời gian, nàng nằm trên đùi Thái Bình Vương, Thái Bình Vương bóc vỏ nho xong nhét từng quả từng quả vào miệng nàng, thỉnh thoảng liếm nước trên ngón tay hắn, vô cùng tập trung chăm chỉ.

Khi Nhật Thực đến báo cáo, thấy Thái Bình Vương cúi đầu, dọc theo khóe miệng Đỗ Thư Dao, mút chút nước nho bắn ra ngoài vào miệng.

Mà hắn ta quỳ dưới mặt đất, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt không lộ rõ cảm xúc của Thái Bình Vương, cảm thấy mình thấp kém rẻ mạt như một vai hề trong vở kịch vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện