"Cũng chưa chắc, nếu là tử sĩ chưa bao giờ lộ diện thì khó mà tra được."
Mặt Lâu Duẫn lộ ra vẻ khó xử, đứng dậy chắp tay nói: "Hoàng thượng, vụ ám sát ở Tây Sơn là vụ việc lớn, muốn giấu cũng không được, vi thần tới gặp Hoàng thượng chỉ là muốn tìm kiếm chỗ che chở, còn rốt cuộc có tìm ra và trừng trị được hung thủ hay không, đối với vi thần mà nói cũng không quan trọng, chỉ cần Hoàng thượng trước sau che chở cho vi thần là đủ rồi ạ."
"Ý của ngươi là, chuyện này cứ bỏ qua như vậy?" Biểu tình của Hoàng thượng không nhìn ra hỉ nộ.
Lâu Duẫn cười khổ: "Bỏ đi ạ, tiếp tục truy xét thì không ai được lợi, dù có phải do Thành vương huynh làm hay không thì cũng đều liên lụy đến hoàng tử, truyền ra ngoài chính là làm xấu mặt mũi hoàng thất, vi thần trước kia phạm nhiều sai lầm, chuyện này thỉnh Hoàng thượng cho phép vi thần coi như đền bù lại."
Lâu Duẫn biểu tình thành khẩn, nhìn qua nửa điểm cũng không giống giả bộ, Hoàng thượng trong lúc nhất thời cũng không biết là hắn thiệt tình hay giả ý.
"Ngươi với Lâu Tông không thù không oán, sao hắn phải giết ngươi, ngươi có nghĩ ra không?" Hoàng thượng nói.
Lâu Duẫn trầm tư một lát, dường như đang nghiêm túc cân nhắc vấn đề này, hắn nói: "Vi thần đương nhiên đã nghĩ nhưng thật sự là nghĩ nửa ngày cũng không ra, nhưng lệnh bài này thật sự là của Thành vương huynh, việc này dù có phải do Thành vương huynh làm hay không thì lộ ra cũng sẽ ảnh hưởng đến huynh ấy, chuyện này, vi thần cho rằng đừng truy xét là tốt nhất."
Hoàng thượng lộ ra ý cười ôn hòa: "Ngươi nghĩ thật sâu xa."
Lâu Duẫn cười khổ: "Đều là huynh đệ trong nhà, thật sự không cần thiết phải nháo đến mức khó coi."
"Trẫm hiểu ý ngươi rồi, khối lệnh bài này lưu lại đây, ngươi lui xuống đi." Hoàng thượng phất tay nói.
Lâu Duẫn khom người lui ra, Hoàng thượng cầm lệnh bài trong tay ném lên bàn, hỏi Cao công công bên cạnh: "Cao Kỳ, ngươi nói chuyện này rốt cuộc có phải do Lâu Tông làm hay không?"
Cao công công túa mồ hôi lạnh: "Hoàng thượng, chuyện này không có chứng cứ, nô tài không dám phỏng đoán lung tung."
"Vậy ngươi nói xem Lâu Duẫn rốt cuộc là có muốn bắt thủ phạm hay không?"
"Chuyện này thì......" Cao công công sắc mặt khó xử, "Kỳ Vương tuy tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ lại rất sâu, tâm tư ngài ấy nô tài thật sự đoán không được, có lẽ Kỳ vương cũng đang lưỡng lự."
Hoàng thượng cười cười: "Hắn lưỡng lự chỗ nào, là hắn đang muốn trẫm làm chủ cho hắn."
Cao công công: "Nô tài không rõ ạ."
"Ngươi cũng không cần minh bạch, được rồi, đi truyền Thái tử." Hoàng thượng dựa vào long ỷ, cầm tấu chương xem một lần nữa.
Cao công công không rõ, chuyện này rõ ràng liên quan đến Thành vương, gọi Thái tử tới làm gì? Cao công công đi tới cửa bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, kinh ngạc há hốc mồm rồi lại vội vàng che miệng lại.
Hắn âm thầm "Ôi trời" một tiếng, rồi nhanh chân chạy đi làm việc.
Liễu Ngân Tuyết trở lại Thanh Sơn Viện, ngồi chưa ấm ghế, Phương Huệ Mẫn với Diệp Uyển Tích đã tới gặp nàng, thấy mặt Liễu Ngân Tuyết trắng bệch, Phương Huệ Mẫn quan tâm nói: "Đã tới Tây Sơn biệt viện giải sầu, sao không ở lâu một chút, có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Liễu Ngân Tuyết uống trà nóng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Vốn muốn ở mấy ngày mới về nhưng sáng nay trên núi gặp thích khách ám sát, vai Lâu Duẫn bị đâm, bọn muội sợ thích khách sẽ hành động lần nữa nên về luôn."
"Tứ đệ bị thương?" Diệp Uyển Tích kinh ngạc.
"Dạ, để mau chóng xử lý chuyện này nên Vương gia vừa về đã vào cung rồi, giờ hẳn là còn đang trong cung, những thích khách đó nhắm tới muội với Lâu Duẫn, muội đã bảo Tiêu Hạ chú ý phòng vệ, cũng không biết bọn chúng có thể nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng xâm nhập vương phủ hay không, tam tẩu với nhị tẩu cũng nên để ý chút." Liễu Ngân Tuyết nhắc nhở.
Diệp Uyển Tích nhát gan, nghe Liễu Ngân Tuyết nói xong mặt tái mét.
Phương Huệ Mẫn nói: "Vô luận thế nào, muội với tứ đệ có thể bình an trở về là tốt rồi, thành Biện Kinh dưới thân thiên tử, bảo vệ nghiêm ngặt, ai dám động thủ? Tứ đệ muội yên tâm đi, Tiêu Hạ có thể bảo hộ vương phủ hoàn hảo."
"Nhưng mà tứ đệ bị thương, vẫn là nên để ý." Diệp Uyển Tích nói.
"Đúng vậy, dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, đúng rồi, nhị tẩu với tam tẩu tới tìm muội có chuyện gì vậy?"
"Ta với nhị tẩu đã xem ngày, ngày tám tháng mười một là ngày lành, chúng ta định chuyển nhà hôm đó, chúng ta rời vương phủ, gánh nặng trên vai tứ đệ muội cũng nhẹ đi một chút."
"Nhị tẩu với tam tẩu đã quyết như vậy rồi thì muội cũng không giữ nữa, chúng ta đều là người trong nhà, sau này còn thường xuyên lui tới, đến lúc đó nếu cần gì thì nhị tẩu với tam tẩu cứ nói với muội là được." Liễu Ngân Tuyết bưng chén trà lên, nhấp một miếng.
Phương Huệ Mẫn nói: "Hảo, muội vừa về lại bị kinh hách, mau nằm nghỉ một lát đi, chúng ta không quấy rầy nữa, nếu có việc thì thì cứ gọi chúng ta."
Phương Huệ Mẫn với Diệp Uyển Tích lần lượt đứng lên.
"Đúng là muội có chút không thoải mái, không tiễn nhị tẩu với tam tẩu được, Dung mama, thay ta tiễn hai vị tẩu tẩu về."
"Muội nghỉ ngơi đi." Phương Huệ Mẫn nói.
Phương Huệ Mẫn với Diệp Uyển Tích chân trước vừa đi thì chân sau Lý Mạn đã tới, thấy Liễu Ngân Tuyết bình an vô sự mới có thể thở phào, bà nói: "Biết chuyện con bị ám sát ở Tây Sơn biệt viện, thật sự là hù chết mẫu thân rồi, cũng may con không có việc thì, bằng không ta làm thịt Kỳ vương."
Liễu Ngân Tuyết rót trà cho Lý Mạn: "Lâu Duẫn võ công cao cường, thích khách tầm thường sao có thể làm thương tổn đến con được?"
Lý Mạn thấy thái độ của nàng với Lâu Duẫn có chuyển biến, hỏi: "Kỳ vương bị thương à?"
"Vai trái bị đâm một nhát, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là miệng vết thương nhìn cũng thực sự đáng sợ." Liễu Ngân Tuyết nói.
"Vì cứu con mà bị thương?" Tuy là câu hỏi nhưng Lý Mạn cơ hồ đã khẳng định, nếu không phải vì Liễu Ngân Tuyết bị thương thì nữ nhi của bà sẽ không chuyển biến thái độ nhanh như vậy.
Liễu Ngân Tuyết thở ngắn than dài: "Đúng vậy."
Lý Mạn có điểm hận sắt không thành thép: "Con là thê tử của hắn, bảo hộ con chính là trách nhiệm của hắn? Hắn vì con thì thương là con quên luôn mọi chuyện à? Con đừng có quên hai mươi đại bản kia đau đớn thế nào."
Lý Mạn