"Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, nếu Lương Châu gặp nạn đói, Hoàng thượng đường nhiên sẽ phái người cứu tế, không trơ mắt nhìn bá tánh đói chết đâu." Lâu Duẫn xoa xoa đầu nàng nói.
"Không có cách nào phòng trước để đừng phát sinh nạn đói sao?"
"Lương Châu bị tuyết dày bao phủ, gia cầm gia súc đều bị rét chết, ruộng nương thì không mọc nổi cây gì, sao dự phòng được?"
"Trước kia thì sao? Ta nghe tổ phụ nói trước kia Lương Châu cũng từng gặp nạn đói, mà cũng là vì năm đó tuyết rơi nhiều đúng không? Đợi đến khi Lương Châu mất mùa rồi triều đình mới vận chuyển lương thực tới cứu tế thì đã có nhiều người chết đói mất rồi."
Trong lòng Lâu Duẫn có chút hụt hẫng: "Nói vậy cũng không sai."
"Vậy sao còn muốn đi lên vết xe đổ? Nếu như trước khi mất mùa triều đình phái luôn người đi cứu tế thì sẽ không có bá tánh chết đói, quan viên Lương Châu đương chức nhiều năm như vậy, hắn là phải đoán được có mất mùa hay không chứ."
"Ta đã phái người tới đó tìm hiểu, năm sau nhất định sẽ mất mùa."
Động tác ăn vịt nướng của Liễu Ngân Tuyết dừng lại một chút, mang theo vài phần ngoài ý muốn nhìn Lâu Duẫn: "Chàng phái người đi tìm hiểu Lương Châu làm gì? Bày mưu cho Thành vương à?"
Lâu Duẫn bật cười, Liễu Ngân Tuyết luôn là có thể một lời trúng đích, hắn nói: "Thành vương mấy năm nay vẫn luôn im lìm, trong tay không có quá nhiều chiến tích, nếu muốn ngang bằng với Lâu Dật thì đương nhiên phải cho người khác biết hắn có bản lĩnh thực thụ mới được, nếu không sao người khác có thể phục."
"Ý chàng là để Thành vương đi Lương Châu?"
"Ta đã truyền tin bảo hắn đầu năm ra trận xin trước đi Lương Châu cứu tế, tri phủ Lương Châu là một tên tham quan, giàu đến chảy mỡ."
"Cho nên?"
Lâu Duẫn có chút cạn lời: "Nàng đã hiểu còn cố hỏi. Đến lúc đó Thành vương đi Lương Châu, vừa trừng thị tham quan, vừa đưa lương cứu tế, chỉ cần hắn làm tốt, tự nhiên mọi người sẽ có cái nhìn khác."
"Nếu Thành vương làm không tốt thì sao?"
Lâu Duẫn khẩu khí thờ ơ: "Chút chuyện nhỏ như vậy còn làm không xong thì khỏi cần đi tranh ngôi hoàng đế, tranh được cũng không trị vì được thì tranh làm gì, nhưng mà theo những gì ta biết về Thành vương, xử lý mấy chuyện này với hắn mà nói, hẳn là dễ như trở bàn tay."
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Ngược lại nghĩ đến Lâu Dật: "Ta nghĩ chuyện này không chắc sẽ rơi vào tay Thành vương, thủ hạ Lâu Dật ám sát chúng ta, tuy rằng đã nhận tội đền tội nhưng khó tránh khỏi có người hoài nghi hắn chỉ là thế thân nhận tội cho Lâu Dật. Lâu Dật bị phạt tức là đã chọc giận thánh tâm, lúc này điều hắn muốn nhất chính là vãn hồi thánh tâm, lấy lại thanh danh của mình, nên sợ là hắn cũng sẽ xin đi cứu tế Lương Châu."
Lâu Duẫn ngữ khí chắc chắn: "Hắn không đi được đâu."
"Vì sao?"
Lâu Duẫn cười thần bí: "Vì ta sẽ tặng hắn một phần đại lễ."
Thôi được rồi, Liễu Ngân Tuyết bỗng cảm thấy mình không có đất dụng võ, nàng lười nhác ngáp một cái, đẩy phần vịt nướng còn lại đến trước mặt Lâu Duẫn, nói: "Chàng từ từ ăn đi, ta đi tắm đây."
Lâu Duẫn nhìn đĩa vịt nướng trước mặt đã bị Liễu Ngân Tuyết ăn gần hết, dở khóc dở cười.
Đại Lương có tập tục mùng một không ra khỏi cửa, chờ đến ngày mùng hai Liễu Ngân Tuyết bảo người hầu chuẩn bị quà cáp đầy một xe nghĩa, còn nàng với Lâu Duẫn cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa đi Liễu phủ chúc Tết.
Liễu Kỳ Sơn dẫn bọn họ đến từ đường Liễu phủ tế bái tổ tông trước, sau đó mới đến thỉnh an Liễu thái phó và lão thái thái, Liễu Kỳ Sơn và Lý Mạn phân ra ngồi hai bên trái phải hai vị trưởng bối.
Năm đầu tế tử mới đến chúc tết nên các vị trưởng bối đều phải tặng bao lì xì, Lâu Duẫn với Liễu Ngân Tuyết quỳ xuống chúc tết, Liễu thái phó, lão phu nhân, Liễu Kỳ Sơn và Lý Mạn cho mỗi người bọn họ một bao lì xì.
Lâu Duẫn đã nhiều năm không nhận được bao lì xì, nhất thời cảm thấy mới mẻ, cầm trong tay lật qua lật lại xem xét, cứ như trên bao lì xì có gắn cái gì độc lạ lắm.
Người Liễu phủ trừ bỏ lão thái thái không biết gì về mọi chuyện, mấy chủ tử còn lại nhìn Lâu Duẫn đều không cho sắc mắt tốt, ngược lại Lâu Duẫn cũng không cảm thấy ủy khuất, chỉ thấy xấu hổ.
Khác hẳn lần đầu tiên đến đây, bây giờ Liễu phủ không có ai chào đón hắn, thật ra nguyên bản bọn họ đã tiếp nhận hắn nhưng chính hắn đã tự tay phá hỏng hết, hắn chỉ có thể từ từ bồi thường lại.
Liễu Ngân Tuyết chính là bảo bối của Liễu phủ nên không ai tiếp nhận được chuyện Liễu Ngân Tuyết phải chịu khổ sau khi gả cho hắn, chỉ cần sau này hắn đào tim đào phổi ra đối xử thật tốt với Liễu Ngân Tuyết, bọn họ từ từ sẽ tiếp nhận hắn lần nữa.
Lão thái thái cười tủm tỉm nói: "Thu bao lì xì đỏ tươi, các con cả năm rực rỡ! Nhưng mà các con thành thân cũng đã lâu mà sao còn chưa có động tĩnh gì vậy? Định bao giờ cho ta bế tằng tử đây?"
(*) Tằng tử: Chắt, trong đó tằng tôn là chắt trai, tằng nữ là chắt gái.
Liễu Ngân Tuyết nháy mặt đỏ mặt, cúi đầu không nói gì.
Lâu Duẫn da mặt dày hơn, cung kính trả lời: "Tổ mẫu yên tâm, con với Ngân Tuyết nhất định sẽ nỗ lực, không biết tổ mẫu thích tằng tôn hơn hay là tăng nữ hơn ạ."
"Đều thích, nhà chúng ta cũng chẳng có ngôi vị mà kế thừa, quan trọng gì nam hài hay nữ hài, chỉ cần là do Ngân Tuyết sinh ra hẳn sẽ là hảo hài tử, ha ha ha." Lão thái thái tựa như đã nghĩ tới tư vị khi ôm tằng tử, nhịn không được cười lớn.
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Liễu Kỳ Sơn cười không nổi, Lý Mạn cười không nổi, Liễu thái phó càng cười không nổi, không khí bỗng trở nên ngượng ngùng, lão thái thái thấy mọi người không ai cười, cảm thấy khó hiểu, hỏi Lý Mạn: "Mọi người không thấy cao hứng sao?"
Lý Mạn sợ lão thái thái nghĩ nhiều nên lập tức tươi cười: "Không phải là còn chưa hoài thai sao? Chờ đến lúc hoài thai rồi cao hứng cũng không muộn, đúng không ạ?"
"Nói cũng có lý, lão thái thái thu lại nụ cười, "Dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi, không cần vội."
Bọn họ đang nói chuyện thì Liễu Ngân Sinh và Liễu Ngân Sương vội vã chạy vào, Liễu Ngân Sinh chạy đến trước mặt Lâu Duẫn, xòe tay ra: "Tỷ phu, bao lì xì của đệ đâu?"
Lâu Duẫn đã sớm chuẩn bị tốt, hắn từ trong tay áo lấy ra một cái bao lì xì đưa cho Liễu Ngân Sinh rồi lấy một bao khác đưa cho Liễu Ngân Sương.
So với Liễu Ngân Sinh, Liễu Ngân Sương trầm tính hơn nhiều, nhìn Lâu Duẫn, quy củ hành lễ và nói lời cảm tạ: "Đa tạ tỷ phu."
Lâu Duẫn cười nhìn Liễu Ngân Tuyết: "Muội muội so với nàng còn hiểu lễ nghĩa hơn."
Liễu Ngân Tuyết lười để ý