"Giữ bí mật, đừng cho người khác biết," Ánh mắt Lâu Duẫn nhìn chằm chằm Lai Phúc và Lai Bảo, "Nghe hiểu chưa?"
Lai Phúc với Lai Bảo đồng thời gật đầu: "Nô tài đã rõ."
Lâu Duẫn nói: "Các ngươi lui ra, ta có chuyện muốn nói với Độc Lang Trung."
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâu Duẫn hỏi: "Những di chứng khác là gì?"
"Trước mắt vẫn chưa đoán được, nhưng thuộc hạ nghĩ mất vị giác chỉ là bước đầu, có khả năng thị giác và thính giác của lâu chủ cũng sẽ bị ảnh hưởng, chỉ là trước mắt còn chưa xuất hiện bệnh trạng rõ ràng nên không thể thể phán đoán." Độc Lang Trung nói.
"Có chữa được không?"
"Trước mắt thuộc hạ sẽ tận lực trị chứng mất vị giác cho lâu chủ, nhưng không thể nắm chắc, hy vọng di chứng chỉ là ảnh hưởng vị giác, nếu thị giác có vấn đề thì mới thật phiền." Độc Lang Trung lo lắng.
Lâu Duẫn trầm mặc một lát: "Nếu thị giác có vấn đề, ngươi sẽ không trị được?"
"Thuộc hạ không dám chắc một chút nào," Độc Lang Trung bắt mạch cho Lâu Duẫn, "Ngay cả vị giác của lâu chủ cũng không dễ trị, tốt nhất lâu chỉ nên nằm trên giường, đừng đi đâu cả, tránh cho thương thế nặng thêm."
Lâu Duẫn trầm mặc xuống dưới.
"Tình hình trong cung thế nào?"
"Hoàng thượng tỉnh lại đã nhanh chóng xử lý chuyện phản loạn, kẻ nên hạ ngục đã hạ ngục, cần xử trí cũng đã xử trí, những việc này đã có Hoàng thượng và Thành vương lo, lâu chủ không cần nhọc lòng."
"Lạc Âm Phàm thì sao?"
"Bị giam cầm ở Đông Cung, nàng sinh một tiểu nhi tử, Thái tử mưu phản, dù nàng ta có sinh nhi tử cũng chẳng có kết quả tốt, nhưng có lẽ có thể giữ được mạng mình."
"Tả tướng phủ sụp đổ, Thái tử sụp đổ, Tiêu quý phi sụp đổ, nàng ta còn sống an ổn chẳng phải là quá không công bằng sao, truyền tin tức ra để nàng ta với Lâu Dật cùng đi tìm chết đi." Lâu Duẫn dựa vào gối, mặt không biểu tình.
Độc Lang Trung giật mình, Lâu Duẫn là người cực kỳ trọng tình, hắn còn tưởng Lâu Duẫn sẽ thả cho Lạc Âm Phàm một con đường sống, Độc Lang Trung kỳ quái hỏi: "Sao không bỏ qua cho nàng ta?"
"Ta không tự tay diệt nàng ta, sao có thể khiến cho Ngân Tuyết buông xuống khúc mắc trong lòng, tuy rằng ta tự tay diệt nàng ta cũng chưa chắc đã làm cho Ngân Tuyết nguôi ngoai, nhưng tóm lại được chút nào hay chút đó, huống hồ Lạc Âm Phàm cũng nên trả giá cho những gì mình đã làm."
Độc Lang Trung: "......"
Hắn cảm thấy Lâu Duẫn thật tàn nhẫn, khi hắn còn yêu ngươi, ngươi chính là cả thế giới, khi hắn không yêu ngươi nữa, ngươi chẳng khác gì một cái giẻ lau bẩn thỉu, hắn hận không thể một cước đá bay để khỏi ngứa mắt.
Hận là cực đoan mà yêu cũng cực đoan.
Liễu Ngân Tuyết trở lại Thanh Sơn Viện, vừa vào phòng đã bị ai đó kéo tay, nàng còn đang miên man suy nghĩ, chợt bị giữ tay khiến nàng giật mình hoảng sợ, quay đầu lại mới thấy là mẫu thân nàng - Lý Mạn.
Lý Mạn đánh giá Liễu Ngân Tuyết từ trên xuống dưới: "Con không sao chứ?"
Liễu Ngân Tuyết buồn bã ỉu xìu nói: "Mẫu thân nhìn con xem có giống người bị gì không? Con còn ăn được, ngủ được, mọi người ở nhà thế nào ạ?"
"Lâu Dật sợ thanh danh hỗn độn nên không ra tay với đại thần trong triều, Liễu phủ đương nhiên không có việc gì, nhưng trong nhà nhiều việc, ta biết con được Lâu Duẫn bình an cứu về nhưng ban ngày chưa có thời gian tới thăm con, bây giờ mới rảnh chút," Lý Mạn lo lắng nhìn Liễu Ngân Tuyết, "Con sao vậy? Mất hồn vậy?"
"Con đang nghĩ chút chuyện." Liễu Ngân Tuyết dựa đầu vào hõm vai Lý Mạn.
"Nghĩ chuyện gì? Một bộ hồn bay phách lạc như vậy," Lý Mạn xoa đầu nàng, "Lần rung chuyển này, Liễu phủ chúng ta có thể toàn thân rút lui đã là chuyện không dễ, con có thể toàn thân trở về lại càng không dễ, con còn lo lắng điều gì?"
Liễu Ngân Tuyết sau một lúc lâu không nói gì, nàng cảm thấy phiền lòng.
"Ta nghe nói Lâu Duẫn vì cứu con mà bị thương rất nghiêm trọng, con phiền lòng vì chuyện hắn bị thương à? Do hắn bị thương vì con nên con dao động, không biết quyết định rời đi là đúng hay sai, phải không?" Lý Mạn thở dài nói.
"Cũng không phải."
"Vậy rốt cuộc con còn muốn rời đi hay không?" Lý Mạn hỏi, "Hiện giờ Lâu Duẫn đang trọng thương, trong triều tuy Hoàng thượng đã ổn định mọi sự nhưng thời thế vẫn còn loạn, nếu con muốn rời đi thì cũng là lúc thích hợp."
Lý Mạn nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng: "Tuyết nhi, không phải mẫu thân ép con phải rời đi, cũng không nghĩ khuyên con lưu lại, mẫu thân chỉ hy vọng con có thể làm chuyện mình muốn, không cần chịu bất cứ ràng buộc nào, nếu con còn do dự thì hãy ngẫm cho rõ ràng, con tiếp tục lưu lại nơi này có cảm thấy ủy khuất không, nếu thấy ủy khuất thì con nên rời đi, con hiểu không?"
Liễu Ngân Tuyết từ từ mở mắt ra.
"Tuyết nhi, trong lòng con còn khúc mắc, lưu lại đây sẽ không vui vẻ, thiên hạ này bao la, con từ nhỏ đã không giống những nữ tử khác, chi bằng con ra ngoài ngắm nhìn núi cao sông sâu, có lẽ thay đổi hoàn cảnh thì những khúc mắc trong lòng con cũng sẽ tự thông suốt."
Liễu Ngân Tuyết nhẹ gật gật đầu.
"Mẫu thân bắt đầu an bài đi." Nàng nói.
Sáng hôm sau, Liễu Ngân Tuyết mặc một thân tố y, gọi Tô Lưu Vận bồi, đến chùa Từ An dâng hương. Chùa Từ An nằm trên đảo Bồng Sơn ở vùng Đông Hải, muốn tới đó trước tiên phải đi xe ngựa khoảng một canh giờ, sau đó lại đi thuyền, đảo Bồng Sơn cách bờ không quá xa, chỉ cần đi thuyền cỡ một khắc là tới.
Xe ngựa dừng bên bờ Đông Hải, đã có thuyền chờ sẵn để đưa Liễu Ngân Tuyết tới chùa Từ An, Tô Lưu Vận bồi Liễu Ngân Tuyết lên thuyền, thuận miệng hỏi: "Vương phi tới đây, Vương gia biết không?"
"Tất nhiên là biết, gia phùng rung chuyển, ta lên chùa dâng hương cầu phúc là chuyện tốt."
Tô Lưu Vận không nói gì nữa.
Nàng cảm thấy Liễu Ngân Tuyết là cái tai họa, nếu không có Liễu Ngân Tuyết, Lâu Duẫn sao phải chịu trọng thương như vậy, đều là Liễu Ngân Tuyết làm hại, nữ nhân này tồn tại chẳng những không thể làm Lâu Duẫn vui vẻ, ngược lại còn khiến Lâu Duẫn gặp vô số tai nạn.
Sao nàng ta không chết luôn trong tay Lâu Dật đi, nếu nàng ta chết thì bên người Lâu Duẫn chẳng còn chướng ngại vật nữa, không có nữ nhân vướng chân Lâu Duẫn thì hắn sẽ bay cao, dẫn dắt Trích Tinh Lâu bọn họ đi xa hơn.
Lòng Tô Lưu Vận