Lâu Duẫn "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.
Hiện giờ Lâu Duẫn cùng Liễu Ngân Tuyết như đang chiến tranh lạnh, Lai Phúc với Lai Bảo đều thập phần sốt ruột, rất muốn khuyên hắn, nhưng bọn họ là nô tài, dù là thân phận hay lập trường thì đều không có tư cách.
Hơn nữa xưa nay Lâu Duẫn làm gì cũng có chủ ý riêng, không phải ai khuyên cũng được.
Lai Phúc thật cẩn thận nói: "Hai ngày nay nô tài cũng lưu ý động tĩnh phía nhà chính, phát hiện Dung mama với Trầm Ngư cô nương, Lạc Nhạn cô nương thường xuyên nhìn chằm chằm phòng Vương gia, có lẽ Vương phi có chuyện muốn nói với Vương gia nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp."
Lâu Duẫn rũ mi, bàn tay đang nắm tay vịn xe lăn khẽ run lên.
Hắn nói: "Kệ nàng đi."
Lai Phúc không dám nói thêm nữa, hắn đẩy Lâu Duẫn tới ngoại viện gặp mấy quản sự, sau đó lại đẩy Lâu Duẫn về sương phòng.
Sức lực Lâu Duẫn cạn kiệt, ngồi trên xe lăn đã có chút mơ màng sắp ngủ, đến khi trở về sương phòng gần như đã kiệt sức hoàn toàn.
Lai Phúc cùng Lai Bảo đỡ hắn dậy, Lâu Duẫn muốn tự mình đi thử vài bước nên bảo hai tên nô tài thối lui, Lâu Duẫn động chân bước về phía trước nhưng vừa đi được một bước, toàn thần liền truyền đến đau đớn thấu xương.
Trán hắn chảy mồ hôi, hai đầu gối mềm nhũn sau đó ngã lăn ra đất.
Lai Phúc với Lai bảo vội vàng tiến lên đỡ hắn, Độc Lang Trung nói: "Vương gia sốt ruột cái gì? Y thuật ta có kém cũng không để người cả đời này phải ngồi xe lăn đâu, Vương gia chịu đựng thêm một thời gian, hơn mười ngày nửa tháng là có thể đi rồi."
Giọng Lâu Duẫn âm lãnh: "Ta không muốn chờ đến lúc đó."
"Thế Vương gia muốn thế nào?" Độc Lang Trung khó xử nói.
"Ta cho ngươi ba ngày, trong vòng ba ngày phải làm ta đứng lên, ta có lời cần nói với nàng." Lâu Duẫn âm u nói.
"Trừ phi dùng hổ lang chi dược, nếu không ta không còn cách nào, nhưng hổ lang chi dược cực kỳ hại người, Vương gia tội gì phải thế? Vương gia sốt ruột cái gì? Cứ từ từ dưỡng là sẽ tốt lên." Độc Lang Trung khuyên nhủ.
"Ba ngày, không cần nhiều lời." Lâu Duẫn nói.
Độc Lang Trung thật sự không có cách nào với tính tình này của hắn, hắn hiểu ý Lâu Duẫn, vì tôn nghiêm, vì duy trì chút ngạo khí cuối cùng trước mặt Liễu Ngân Tuyết, hắn ngay cả thân mình cũng không thèm lo.
Quả thực, quả thực có thể tức chết người.
Người hầu trong phòng đều lui xuống, Lâu Duẫn dựa vào gối, nhìn đình màn đến phát ngốc, hắn chưa bao giờ nghĩ nỗ lực của mình sẽ uổng phí, hắn cho rằng Liễu Ngân Tuyết sẽ dần dần tiếp thu hắn một lần nữa, nàng nguyện ý bảo hắn hồi Thanh Sơn Viện, nàng quan tâm hắn, vì hắn mà suy nghĩ, hắn cho rằng nàng đã mềm lòng, nhưng mà hết thảy đều là hư vọng.
Trái tim nàng như một tảng đá, không thể lay chuyển.
Dù hắn đem cả thế giới này đưa cho nàng, nàng cũng sẽ không dao động, hắn làm cái gì cũng chỉ phí công.
Hắn đã từng hứa hẹn sẽ bảo hộ nàng, tuyệt đối không để nàng bị thương tổn, nhưng khi hắn hoàn hảo không tổn hao gì còn không bảo hộ được nàng, giờ hắn đã là một phế nhân, sao có thể cho nàng những thứ nàng muốn?
Nàng tâm tâm niệm niệm rời đi, thậm chí còn giả chết để thoát khỏi vương phủ, cũng là vì hắn không muốn thả nàng đi.
Lâu Duẫn đau đớn nhắm mắt lại, trên thế giới này có những người, bỏ lỡ chính là cả đời, kể cả dùng tính mạng để vãn hồi cũng không thể khiến đối phương mảy may dao động.
Liễu Ngân Tuyết dám yêu dám hận, cái gì nàng không cần thì chẳng khác gì giày rách bỏ đi, nàng sống rất rõ ràng nên mới khó có thể dao động.
Đổi lại là người khác, hắn vì nàng như vậy, chắc chắn đã sớm mềm lòng tha thứ.
Không tha thứ cũng được, không mềm lòng cũng tốt, Lâu Duẫn nản lòng nghĩ, hận cũng là một loại tưởng niệm, còn tốt hơn là không thèm để ý.
Có nỗi đau bén nhọn lan tràn nơi đáy lòng, những ngày bên cạnh nàng dần dần tái hiện trước mắt hắn, nữ tử dịu dàng xinh đẹp ấy dần dần cách xa hắn, dần dần biến mất khỏi cuộc đời hắn.
Lâu Duẫn đỏ hốc mắt.
Ba ngày tiếp theo, Lâu Duẫn không hề bước ra khỏi phòng, Liễu Ngân Tuyết vội vàng xử lý sự tình trong phủ, chuyện vặt trong nội viện, chuyện làm ăn ngoại viện, mỗi thứ một chút cũng đủ khiến nàng bận rộn, tiếng gảy bàn tính vang lên từ sáng đến tối.
Nàng với Lâu Duẫn ở trong cùng một viện nhưng trước sau chưa hề gặp nhau, Liễu Ngân Tuyết tuy cảm thấy baatd thường nhưng cũng không nóng nảy, nàng xử lý hết sự tình xong, ngẫu nhiên ngẩng lên nhìn về phía sương phòng, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.
Một hôm buổi tối, thời tiết có chút oi bức, Lai Phúc tiến vào bẩm: "Vương phi, Vương gia thỉnh Vương phi tới đình hóng gió một lát."
Liễu Ngân Tuyết lúc đó đang ngồi gảy bàn tính, Lai Phúc đến khiến nàng khá ngạc nhiên, nàng nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã vào đêm, trong phủ nơi nơi đều đã thắp đèn nhưng ánh sáng vẫn mờ mờ.
Lâu Duẫn lúc này muốn gặp nàng ở đình hóng gió?
"Vương gia muốn nói chuyện gì?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
Lai Phúc khom người nói: "Vương gia chỉ là thỉnh Vương phi qua đó một chuyến, dặn là trời đêm gió lạnh, Vương phi nhớ mặc thêm áo choàng."
Liễu Ngân Tuyết "Ừ" một tiếng đáp lại.
Trong đình hóng gió thắp vài ngọn đèn dầu, gió đêm thổi qua, hương hoa bốn phía, ánh đèn leo lắt trong gió, Lâu Duẫn khoanh tay đứng cạnh lan can, nhìn xuống nước đến mức thất thần.
Liễu Ngân Tuyết tay cầm đèn lồng, nàng dừng lại trên hành lang, nhìn về phía Lâu Duẫn, gió nhẹ từng trận, thổi bay vạt áo của hắn, nàng chỉ có thể thấy bóng lưng của hắn, ánh đèn hắt lên, nhìn hắn tựa như một cây tùng đứng thẳng trong gió.
Chung quanh không có nha hoàn nô tài, chỉ có một mình hắn.
Liễu Ngân Tuyết đứng trên hành lang một lát, bỗng cảm thấy tâm tình trầm trọng, nàng cầm đèn lồng tiến lên, đi đến đình hóng gió liền đặt đèn lồng lên bàn, duỗi tay tự rót trà cho mình.
Trên bàn có một lò than nhỏ để giữ trà nóng, nàng rót trà xong đặt ấm trở lại lò than, Lâu Duẫn nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Đón nhận ánh mắt của hắn, tay Liễu Ngân Tuyết cầm trà