"Không có gì ghê gớm mà đệ lại đi cầu Hoàng thượng ban thư hòa li à?" Lâu Lan giơ tay lau nước mắt, vậy nhưng nước mắt cứ như suối, lau đi rồi lại chảy ra, "Mắt đệ sao lại bị thương?"
"Khi cứu người bị tổn thương đại não, đệ còn cho là không sao, không ngờ đột nhiên lại như vậy."
"Có phải Ngân Tuyết ghét bỏ đệ, nên đệ mới hòa li với nàng?" Lâu Lan tuy hỏi vậy nhưng chính bản thân cũng không tin điều đó, tuy nàng với Liễu Ngân Tuyết tiếp xúc với nhau không nhiều nhưng Liễu Ngân Tuyết cho nàng ấn tượng cực tốt, trước sau nàng đều cho rằng không có khả năng Liễu Ngân Tuyết là loại người đó, Lâu Duẫn đã vì cứu nàng ấy mà bị thương, nàng ấy càng không thể ghét bỏ Lâu Duẫn.
"Chuyện mắt của đệ, nàng ấy không biết." Lâu Duẫn hiểu tính Lâu Lan, nếu không hỏi được rõ ràng thì sẽ không chịu từ bỏ, hắn nói: "So với làm Kỳ vương phi, Ngân Tuyết thích tự do hơn, bộ dáng đệ thế này sau này cũng không bảo hộ được nàng, trước kia đệ kết thù quá nhiều, nàng ấy lưu lại bên đệ cũng chỉ càng thêm nguy hiểm, chi bằng để nàng ấy đi."
"Đệ cảm thấy muội ấy không yêu đệ?"
Lâu Duẫn lãnh trào: "Không phải đệ cảm thấy mà sự thật là ấy, ngày ấy ở trên Giao Thái Điện, đệ đã làm nàng ấy tổn thương quá nặng, nếu đệ đứng về phía nàng ấy thì cũng không đến mức nàng phải chịu hai mươi đại bản, kể từ ấy, tuy đệ tận lực đền bù nhưng vết thương đã thành sẹo, đệ có làm thế nào thì vết sẹo ấy cũng không thể biến mất, nàng ấy đã sớm muốn rời đi, đệ chỉ thành toàn mà thôi."
"Đệ thành toàn cho muội ấy, còn đệ thì sao? Ai tới thành toàn cho đệ?" Lâu Lan đau lòng.
Lâu Duẫn đỏ hốc mắt, đến khi mở miệng giọng nói đã có chút nghẹn ngào: "Đây vốn là đệ tự tìm, không trách nàng ấy được."
"Nhưng mà Lâu Duẫn à, hậu quả này cũng quá lớn rồi," Lâu Lan sụt sùi, "Đệ có nghĩ tới không, cả đời này đều chìm trong bóng tối, không nhìn thấy ánh sáng sẽ tuyệt vọng đến nhường nào? Đệ không còn gì, chẳng lẽ muốn mất cả Ngân Tuyết hay sao?"
Đương nhiên là biết, đắm chìm trong bóng tối là thế nào, hắn là người rõ ràng nhất.
Hắn không nhìn thấy nàng, nàng cười, nàng khóc, nàng nói chuyện, nàng e lệ, nàng rũ mi cúi đầu, còn có bộ dáng nàng cài cây trâm mà hắn tặng,... Tất cả hắn đều không thể nhìn thấy.
Hắn có thể chịu đựng không nhìn thấy thế giới này, nhưng không thể chịu đựng không nhìn thấy nàng.
Nhưng mà không thể chịu đựng thì sao, không thể thì vẫn phải chịu, hắn chỉ kéo chút hơi tàn mà tồn tại, không hề dung nhập thế giới bên ngoài, chỉ cần ngẫu nhiên nghe được một chút tin tức của nàng, vậy là được.
"Không có gì ghê gớm." Lâu Duẫn đau kịch liệt nhắm mắt lại, "Tỷ đừng cho nàng ấy biết."
Nàng còn sống thì hắn không thể chết được, nếu chết đi hắn sẽ không được nghe tin tức của nàng nữa, không biết nàng sống có tốt không, cũng không biết nàng có vui vẻ không.
Hắn cần tồn tại, để thấy nàng sống tốt.
Khi Lâu Lan ra khỏi phòng ngủ Lâu Duẫn, hai mắt đã đỏ bừng, nàng không rõ vì sao trời cao lại tàn nhẫn như vậy, Lâu Duẫn từ khi ra đời đã mất đi mẫu thân, sau lại bị kế mẫu vứt bỏ, bị đẩy vào Trích Tinh Lâu.
Khó khăn lắm mới thích một cô nương thì đó lại là độc phụ tâm địa rắn rết, hắn may mắn cưới được một nữ tử như Liễu Ngân Tuyết thế mà cuối cùng người duy nhất hắn yêu cũng mất đi.
Mất đi người yêu, mất đi ánh sáng, hắn còn lại cái gì?
Chỉ còn lại một chút chấp niệm cuối cùng kia.
Lâu Lan lau lau nước mắt, nói với Lai Phúc với Lai Bảo đang canh ở cửa: "Chiếu cố tốt cho Vương gia các ngươi."
Lai Phúc Lai Bảo đồng thời hành lễ, khom người tiễn Lâu Lan đi, Lân Lan ngồi lên xe ngựa, phân phó: "Đi Tây Sơn biệt viện."
Nha hoàn bên người nhắc nhở nàng: "Phu nhân, thời gian không còn sớm, giờ mà đến Tây Sơn biệt viện thì cũng phải tối muộn, sợ là không hồi phủ kịp ạ."
Lâu Lan trầm giọng nói: "Vậy hôm nay không hồi phủ nữa, phái người quay về báo một tiếng, nói hôm nay ta sẽ nghỉ ở Tây Sơn biệt viện, sáng mai hồi phủ."
Nha hoàn đáp: "Dạ."
Tây Sơn biệt viện nằm giữa sườn núi, ở đây ngồi ngắm hoàng hôn có loại hương vị thật khác biệt, Liễu Ngân Tuyết nằm trên ghế dài trong đình hóng gió giữa nhà thủy tạ, vừa uống trà vừa ngắm mặt trời lặn.
Lần trước tới đây rời đi quá vội vàng nên nàng chưa du ngoạn đủ, sau này nàng sẽ sống ở đây luôn, tâm cảnh đột nhiên cũng trở nên trống trải, cảm thấy nếu có thể nhàn nhã sống cả đời ở đây, cũng không tệ.
Dung mama tiến vào bẩm: "Tiểu thư, quận chúa tới?"
"Quận chúa? Vị quận chúa nào?"
"Thân tỷ tỷ của Vương gia, quận chúa Lâu Lan ạ," Dung mama nói, "Tới bất chợt, giờ kiệu đang đến cửa rồi ạ."
Liễu Ngân Tuyết vội vàng đứng dậy đi nghênh đón, Tây Sơn biệt viện này Lâu Lan tới không phải một hai lần, quen đường thuộc lối, kiệu của nàng lập tức đi vào trong, nửa đường gặp ngay Liễu Ngân Tuyết đang ra đón.
Liễu Ngân Tuyết hành lễ: "Quận chúa vạn phúc."
Câu "Quận chúa vạn phúc" xa lạ khiến Lâu Lan ngẩn người, nàng thở dài, tiến lên tự mình đỡ Liễu Ngân Tuyết dậy, nói: "Muội với Lâu Duẫn hòa lo, nên tỷ tỷ này cũng không nhận nữa à?"
"Dân nữ giờ không còn là thê tử của Vương gia, đương nhiên không còn tư cách gọi quận chúa là tỷ tỷ, sắc trời đã không còn sớm, quận chúa có chuyện gì mời vào trong nói chuyện." Liễu Ngân Tuyết nói.
Lâu Lan cũng không miễn cưỡng, theo Liễu Ngân Tuyết vào nhà: "Ta tới tìm muội cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là nghe nói muội với Lâu Duẫn đột nhiên hòa li, cảm thấy kỳ quái, cũng lo lắng cho muội nên đến xem."
"Đa tạ quận chúa hậu ái, dân nữ không có việc gì." Liễu Ngân Tuyết đáp lời.
Lâu Lan đánh giá nàng từ trên xuống dưới, phát hiện ra Liễu Ngân Tuyết đúng là không có việc gì.
Nhưng mà nàng không việc gì, còn Lâu Duẫn thì lại rất thảm, Lâu Lan nghĩ đến Lâu Duẫn, không khỏi càng thêm đau lòng, phu thê bọn họ hòa li, Lâu Duẫn sống trong bi thảm, Liễu Ngân Tuyết lại không biết gì mà sống an yên, khác biệt cũng quá lớn.
Đợi đến khi vào phòng, Liễu Ngân Tuyết thỉnh Lâu Lan ngồi xuống, tự mình châm trà cho Lâu Lan.
Lâu Lan nhìn một vòng bố trí trong phòng khách, tươi cười có chút khổ sở: "Ta thấy muội đem nơi này trong ngoài bố trí lại một phen, muội định sống ở đây sao?"
Liễu