Liễu Ngân Tuyết: "! ! "
Nàng đây là mang một ma đầu về nhà hay sao?
Nàng quả thực sắp mất bình tĩnh, liền đáp "Được", sau đó lập tức xoay người mang theo nha hoàn xuống lầu, đi Vạn Phúc Viện bồi lão thái thái và mẫu thân dùng cơm trưa, lão thái thái từ lúc nhìn thấy Lâu Duẫn tâm tình liền không tốt, hỏi Liễu Ngân Tuyết: "Sao nó lại theo con về?"
"Con cũng không biết, hắn chính là đột nhiên muốn tới," Liễu Ngân Tuyết trả lời, một bên trấn an lão thái thái: "Người cũng đừng chấp nhặt Lâu Duẫn, cứ coi như hắn không tồn tại là được.
"
Lão thái thái thở dài: "Tới cũng tới rồi, sao có thể coi như không tồn tại.
Nó đâu? Sao không tới dùng bữa?"
"Ngủ rồi ạ, thân thể Thế tử còn chưa tốt.
" Liễu Ngân Tuyết ăn ngay nói thật.
"Con đây gả cho ai cũng được, lại cứ phải gả cho một con ma ốm không hiểu lý lẽ như vậy chứ?" Lão thái thái nắm tay Liễu Ngân Tuyết, nước mắt trào ra: "Gả cũng gả rồi, giờ ta nói cũng chẳng ích gì?"
Lý Mạn nghe lại hỏi: "Độc trong cơ thể nó không giải được sao? Ta thấy bộ dáng như lúc nào cũng chết ngay được, thật sự chua xót, mệnh con sao khổ vậy chứ, gặp phải người như vậy?"
Liễu Ngân Tuyết nghĩ nghĩ, nói: "Kỳ thật Thế tử cũng chỉ tính cách bất thường một chút, con vào phủ lâu như vậy, cũng chưa thấy hắn làm ra chuyện gì ác độc kinh hãi thế tục, cũng không biết sao hắn lại trúng độc.
"
"Có lẽ là liên quan đến Trích Tinh Lâu.
" Liễu Triều Viễn tiến vào nói, phía sau ông là Liễu Kỳ Sơn.
Nói lên Trích Tinh Lâu, Lý Mạn cùng lão thái thái ánh mắt lại trầm xuống, Liễu Ngân Tuyết tự mình tiến lên dìu Liễu Triều Viễn đến ngồi ở ghế chủ vị, nghe Liễu Triều Viễn tiếp tục nói: "Nghe nói năm ngoái Trích Tinh Lâu tiếp nhận một đơn hàng, Thế tử trúng độc trong khi chấp hành nhiệm vụ, nguyên nhân cụ thể thì không rõ lắm.
"
Lão thái thái khẩu khí không tốt: "Lại là Trích Tinh Lâu.
"
Trích Tinh Lâu là một tổ chức sát thủ, mới đầu chỉ hoạt động trên giang hồ, sau đó không biết tại sao lại có quan hệ với triều đình, trở thành một thanh kiếm sắc bén trong tay Hoàng thượng, mà Lâu Duẫn chính là người của Trích Tinh Lâu.
Trích Tinh Lâu đã là tổ chức sát thủ, thanh danh đương nhiên không tốt, người chết trong tay Lâu Duẫn, trong mắt mọi người, thực sự là đếm không xuể, huống hồ hắn ở thành Biện Kinh lúc nào cũng làm theo ý mình, thích giết ai thì giết, muốn đánh ai là đánh, không mềm lòng chẳng nương tay, trên trán dán sẵn bốn chữ "Chọc ta là chết"
Liễu Kỳ Sơn nói: "Đã có Độc Lang Trung giải độc, chắn hẳn sớm muộn cũng có thể khỏi hẳn.
"
Tất cả mọi người trong phòng, không có ai nói ra câu "Thế thì tốt", từ sau khi Liễu Ngân Tuyết gả cho Lâu Duẫn, bọn họ cũng không biết rốt cuộc hy vọng Lâu Duẫn có thể khỏe mạnh chạy nhảy là tốt hay là hy vọng Lâu Duẫn đi đời nhà ma mới là tốt.
Liễu Triều Viễn thanh âm nặng nề: "Mặc kệ Thế tử là người thế nào, giờ hắn đã là tế tử Liễu phủ, chúng ta phải coi hắn như người trong nhà mà đối đãi, dùng hết khả năng chiếu cố chu đáo, như thế, hắn có lẽ cũng sẽ đối với Ngân Tuyết nhà ta tốt hơn một chút.
"
Lão thái gia lên tiếng, đương nhiên không ai dám phản đối, đều là đồng ý.
Liễu Ngân Tuyết tâm tình phức tạp.
Lâu Duẫn ngủ đến nửa buổi chiều mới tỉnh dậy, trong phòng có mùi hương hoa hồng dễ ngửi, hắn vừa quay đầu, liền nhìn thấy trên chiếc bàn tròn cách đó không xa có hộp kẹo mà Liễu Ngân Tuyết thích nhất.
Lai Phúc khom người đi vào: "Thế tử, người tỉnh rồi ạ? Món sườn cũng đã xong, người có thể dùng bữa rồi ạ.
"
Lâu Duẫn lười biếng ngồi dậy: "Nàng đâu?"
"Nàng?" Lai Phúc nhất thời không hiểu.
Lâu Duẫn: "Liễu Ngân Tuyết.
"
"À, người hỏi Thế tử phi ạ, Thế tử phi đã đến Vạn Phúc Viện, vẫn chưa trở về," Lai Phúc cười trả lời, "Người muốn gặp Thế tử phi, để nô tài đi mời nàng về.
"
Lâu Duẫn không lên tiếng, Lai Phúc biết hắn không cao hứng, cũng không dám nói nữa, hầu hạ Lâu Duẫn dùng bữa xong, chủ tớ hai người đều thấy nhàm chán, Lâu Duẫn đứng dậy đi đến thư phòng trên lầu hai.
Liễu Ngân Tuyết không hổ danh là đại tiểu thư được cưng chiều tại Liễu gia, có hẳn một thư phòng riêng, trong thư phòng có gần hai mươi kệ sách, bên trên rất nhiều loại sách khác nhau, Lâu Duẫn đi qua từng hàng, phát hiện sách mà Liễu Ngân Tuyết thực sự đa dạng, chay mặn không kỵ.
Sách được phân loại theo từng chủ đề, rất dễ tìm, nàng dường như sách gì cũng xem, từ các thoại bản dân gian đến lịch sử thông quốc, các loại chính lệnh, nhưng Lâu Duẫn nhận ra có một loại sách chưa hề có dấu hiệu bị mở ra.
Loại sách kia là: Nữ tắc nữ đức.
Hắn cong cong môi, bỗng nhiên cảm thấy Liễu Ngân Tuyết thật sự có vài phần thú vị.
Hắn tiện tay cầm quyển lịch sử tổng quát trên kệ sách lên xem, mở ra mới thấy, Liễu Ngân Tuyết đã xem được hơn một nửa, những đoạn quan trọng đều được nàng đánh dấu cẩn thận, bên cạnh còn có bút tích chú giải của Liễu Ngân Tuyết.
Sau đó hắn phát hiện, trên kệ rất nhiều sách đều có chú giải của Liễu Ngân Tuyết.
Chỉ mỗi quyển "Nữ tắc nữ đức" kia vẫn sạch sẽ như mới, bên trong không có bút tích của Liễu Ngân Tuyết, trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, nữ tắc nữ đức là môn học bắt buộc của nữ tử Đại Lương, nàng không thích sao?
Liễu Ngân Tuyết tiến vào thư phòng, liền thấy Lâu Duẫn đang lật xem "Nữ tắc nữ đức", nàng nhấc ấm trà trên bàn sách rót thêm cho Lâu Duẫn chén trà nóng, nói: "Không ngờ Thế tử lại có sở thích xem sách tam tòng tứ đức của nữ tử.
"
Lâu Duẫn: "Không phải ta thích xem, là ngươi không thích xem.
"
Liễu Ngân Tuyết cười, khi nàng cười rộ lên mắt sẽ hơi cong cong, những tia sáng xuyên qua khe cửa chiếu lên trên người nàng, gương mặt nàng trắng hồng trong suốt bỗng khiến Lâu Duẫn có vài phần hoảng hốt.
Hắn hỏi: "Sao lại không thích xem?"
Liễu Ngân Tuyết ý cười trộn lẫn vài phần thần bí: "Ta nói chàng cũng không hiểu.
"
Lâu Duẫn để lại quyển sách lên kệ, cầm chung trà uống một ngụm, ngồi lại xuống ghế bắt chéo chân, mở miệng lần nữa, trong giọng nói liền mang theo vài phần ép buộc: "Nói ta nghe xem.
"
Liễu Ngân Tuyết vốn không muốn nói, nàng dùng đầu ngón