Trầm Ngư Lạc Nhạn mấy cái nha hoàn sợ tới mức không dám phát ra âm thanh, nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh.
Lâu Duẫn khiêng Liễu Ngân Tuyết một đường đi lên phòng ngủ trên lầu hai, dùng chân đá cửa phòng ngủ, ném Liễu Ngân Tuyết lên giường, Liễu Ngân Tuyết bị ném đến mức đầu đầy sao xẹt, giãy dụa muốn bò dậy, Lâu Duẫn lại đè tay chân nàng lại, chính mình nằm xuống bên cạnh, kẹp chặt hai chân Liễu Ngân Tuyết, một tay kéo chăn bông, đắp kín cả hai người.
Lâu Duẫn làm một loạt động tác xong, cuối cùng cũng vừa lòng nói: "Ngủ đi."
Ngủ cái tỉ muội nhà ngươi!
Liễu Ngân Tuyết cảm thấy tất cả giáo dưỡng tốt đẹp của mình đều đã bị Lâu Duẫn đánh bay, nàng bị Lâu Duẫn đè nặng, không động đầy được, mặt vừa thẹn vừa giận: "Lâu Duẫn, là ngươi bảo ta cút, ta đã cút ra xa, ngươi lại kéo ta về làm gì? Ngươi có bệnh phải không? Có bệnh thì chữa đi, sao phải dày vò ta?"
Liễu Ngân Tuyết tức giận đến mức tức ngực, nàng rốt cuộc gả cho tên điên gì đây?
Lâu Dẫn nửa đêm tỉnh ngủ, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh trống trải, trong lồ ng ngực cũng như thiếu đi thứ gì, hắn mới nhớ tới Liễu Ngân Tuyết, từng ôm nàng ngủ, hiện giờ trong lòng không có ai, hắn có chút không quen.
Liễu Ngân Tuyết mềm mại, trên người lại có mùi hương đặc biệt, hắn rất thích, ôm nàng giúp hắn đi vào giấc ngủ nhanh, mà ngủ cũng rất ngon.
Lâu Duẫn có chút không kiên nhẫn: "Nói nhiều."
Liễu Ngân Tuyết tức giận nghiến răng.
Nàng muốn giãy ra khỏi ngực Lâu Duẫn nhưng Lâu Duẫn lại cứ thế ấn vào, nàng giãy mãi không được, nói: "Ta nói nhiều mà ngươi vẫn mặt dày như vậy hả? Ai là người mở miệng ra bảo ta cút?"
Lâu Duẫn hao hết kiên nhẫn: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Xin lỗi ta." Liễu Ngân Tuyết nói.
Lâu Duẫn lười để ý đến nàng, nhắm mắt ngủ, Liễu Ngân Tuyết làm sao có thể để hắn yên, lại duỗi tay muốn đẩy hắn ra, muốn bò dậy, Lâu Duẫn lạnh giọng nói: "Ngươi đủ chưa?"
Liễu Ngân Tuyết thái độ thập phần ương ngạnh: "Lâu Duẫn, ta không phải sủng vật của ngươi, hoặc là ngươi xin lỗi ta, hoặc là thả ta ra."
Liễu Ngân Tuyết đã nghĩ kĩ càng, nếu nàng bỏ qua chuyện này, chắc chắn từ giờ về sau đều sẽ bị Lâu Duẫn khi dễ, nàng không phải mệnh tiện, phải sống theo ý của Lâu Duẫn.
Nàng cũng có sự kiên trì và kiêu ngạo của chính mình, trước nay chơi trò nịnh nọt với Lâu Duẫn, cũng là do nàng không thích phiền phức.
Thân thể mềm mại thơm tho ôm thật thoải mái, Lâu Duẫn không muốn buông tay, nhưng lấy tính tình ương ngạnh của Liễu Ngân Tuyết, nếu hắn không xin lỗi, đêm nay chắc cũng không được ngủ.
Xin lỗi?
Đời này Lâu Duẫn còn chưa từng nói xin lỗi với ai.
Để có thể thoải mái ngủ, hắn quyết định cứ cúi đầu trước đã, lúng túng hỏi: "Ngươi muốn ta xin lỗi thế nào?"
Trong ánh sáng yếu ớt, Liễu Ngân Tuyết nói: "Trước tiên ngươi đi đốt thêm đèn đã, trong phòng tối qua, ta không thấy gì cả."
Lâu Duẫn thấy nàng lắm chuyện, nhưng rốt cuộc vẫn xuống giường, đốt thêm một cái đèn dầu, trở lại giường, hắn nói: "Vừa lòng chưa? Nói đi, muốn ta xin lỗi thế nào?"
Hắn dựa vào gối, tư thế lười nhác như một con mèo lớn, mí mắt chỉ mở một nửa, đuôi mắt nhẹ nhàng quét qua quét lại, giống như đang nói: "Nhìn thấy bổn đại gia, còn không mau quỳ xuống hành lễ!"
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Lâu Duẫn thấy nàng thất thần, xua tay nói: " Nếu ngươi đã từ bỏ, thì thôi ngủ đi."
"Ai nói ta từ bỏ?" Liễu Ngân Tuyết phục hồi tinh thần, mắt phượng xinh đẹp hiện lên giảo hoạt: "Ngươi phải nói, ta biết sai rồi, từ nay về sau sẽ không vô duyên vô cớ tức giận nàng, sẽ đem nàng phủng trong lòng bản tay, nuông chiều như công chúa."
Lâu Duẫn nằm vào trong chăn: "Thôi ngủ đi."
Liễu Ngân Tuyết làm bộ xuống giường, lại bị Lâu Duẫn kéo trở lại, nàng nghe thấy nam tử sau lưng giọng lúng búng nói: "Ta biết sai rồi."
Liễu Ngân Tuyết: "Còn mấy câu sau đâu?"
Lâu Duẫn ôm nàng nằm vào trong chăn: "Ngủ đi."
Liễu Ngân Tuyết còn muốn động, lại bị Lâu Duẫn một phen ấn trở về, nam tử thanh âm mang theo vài phần uy hiếp: "Liễu Ngân Tuyết, xin lỗi ta cũng đã nói rồi, nếu ngươi còn bất mãn nữa, có tin ta một chưởng đánh ngươi hôn mê luôn không?!"
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Liễu Ngân Tuyết thấy Lâu Duẫn đã xin lỗi, cũng lười so đo thêm.
Lâu Duẫn vừa lòng cười cười, nhắm mắt lại ngủ.
Đêm này không an bình, Liễu Ngân Tuyết ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ho đang bị cố áp xuống, nàng cả kinh, từ trong cơn mơ bừng tỉnh ngồi dậy, chỉ thấy Lâu Duẫn đang bám mép giường, khóe môi có máu tươi chảy xuống.
"Sao lại hộc máu rồi?" Liễu Ngân Tuyết bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt, khoác thêm áo choàng chạy đi gọi người.
Lai Bảo với Lai Phúc vội vàng tới, cầm dược đi sắc.
Tiếng ho khan quá mức kịch liệt, Lâu Duẫn dường như bị rút cạn sức lực, động tĩnh cũng khiến những người khác trong Liễu phủ tỉnh giấc, nhóm người Liễu Triều Viễn và Liều Kỳ Sơn cùng chạy tới đây.
"Hộc máu?!" Lý Mạn nhíu mày, "Dược không có hiệu quả sao?"
Lâu Duẫn nằm trên giường không muốn nói chuyện, Lai Bảo trả lời: "Dược do Độc Lang Trung đưa đã dùng hết rồi, dược hiện tại Thế tử dùng là sắc từ bã còn sót lại nên dược hiệu không tốt như dược mới."
Liễu Kỳ Sơn nói: "Sao không mang đơn Độc Lang Trung đưa đi bốc dược mới?"
Lai Phúc khổ sở nói: "Phương thuốc thì có, nhưng dược liệu lại không dễ tìm như vậy, có hai vị dược liệu tìm khắp thành Biện Kinh đều không thấy, chỉ có Độc Lang Trung mới tìm được."
Liễu Triều Viễn hỏi: "Là dược liệu gì?"
"Một cái gọi là Cửu Linh Hoa, một cái là Thiên Tằm Cổ, hai vị dược liệu này trước kia nô tài chưa từng nghe tên, càng không biết chúng trông thế nào, Độc Lang Trung đã đi hơn nửa năm, cũng không biết bao giờ mới về, Thế tử của chúng ta......"
Lai Bảo với Lai Phúc nói nói, nhịn không được hốc mắt đỏ lên.
Ý tứ chính là nếu Độc Lang Trung không về, Lâu Duẫn chỉ sợ sẽ không sống nổi.
Lý Mạn nhăn mày: "Làm sao bây giờ? Phái người đi tìm Độc Lang Trung chưa?"
Lai Bảo nói: "Không cần ạ, Độc Lang Trung