Lâu Duẫn tốt như vậy sao?
Không có khả năng.
Liễu Ngân Tuyết tới Phương Phi Uyển mục đích rất đơn giản, kiểm tra việc học thêu thùa của các di nương, Lê mama thấy Liễu Ngân Tuyết tới, tươi cười đầy mặt tiến lên hành lễ: "Tham kiến Thế tử phi.
"
Liễu Ngân Tuyết tự mình đỡ Lê mama dậy: "Mama đa lễ, chúng ta cần gì khách khí như vậy?"
Liễu Ngân Tuyết vừa đỡ vừa nói câu này, tương đương cho Lê mama không ít thể diện, Lê mamavui mừng, cười nói: "Quy củ cần có vẫn phải có, Thế tử phi sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?"
Liễu Ngân Tuyết nói: "Nghĩ mama vất vả, ta tới đây thăm mama.
"
Phiến bình phong Ma Cô Hiến Thọ đang được bày giữa phòng, Thanh Quế dẫn dắt các di nương khác yên lặng đứng một bên, trong phòng có nhiều ghế nhỏ, bên cạnh đều đặt một cái sọt nhỏ, bên trong có vải và kim chỉ.
Liễu Ngân Tuyết nhìn qua vài sản phẩm thêu, thấy công phu của các di nương không đều nhau, cũng may là còn trẻ dễ dạy, chỉ cần cố gắng học tập, tay nghề sẽ sớm được nâng cao.
Lê mama nói: "Các vị di nương đều rất chăm chỉ, đặc biệt là Diêu di nương và Duyệt di nương, có lẽ là vì biết mình công phu căn bản không bằng người khác nên rất nỗ lực, hại vị thực ra cũng có thiên phú.
"
Diêu di nương với Duyệt di nương được khen xấu hổ cúi đầu.
Liễu Ngân Tuyết nói: "Các nàng học tốt việc thêu thùa, sau này sẽ có tác dụng lớn với ta, mama với các di nương vất vả rồi.
"
"Đa tạ Thế tử phi quan tâm.
"
"Ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị hai bàn đồ ăn, hôm nay mọi người nghỉ ngơi một hôm, ăn cơm, ngắm hoa, coi như bù đắp lại thời gian vất vả vừa qua.
" Liễu Ngân Tuyết nhẹ giọng nói.
Các di nương hai mắt tỏa ánh sáng, đồng thời hành lễ nói: "Đa tạ Thế tử phi.
"
Liễu Ngân Tuyết để các di nương nghỉ xong, kéo Lê mama ra nói chuyện riêng: "Mama nói xem, với tay nghề thêu thùa hiện tại của các di nương, bao lâu nữa có thể đạt tới trình độ có thể bán ra ngoài?"
Chuyện Liễu Ngân Tuyết muốn bán đồ thêu ra ngoài, Lê mama đã sớm biết, cũng rất ủng hộ, trả lời: "Diêu di nương và Duyệt di nương thì khó nói, dù sao cũng mới học căn bản, Quế di nương thì đã đạt, còn bốn di nương khác chỉ cần chịu khó học hành, chừng một hai năm nữa là được.
"
Với tốc độ này, Liễu Ngân Tuyết cũng khá vừa lòng.
Nàng nói: "Mama nói với các di nương, bình phong không cần thêu nữa, quá tốn thời gian, để mỗi người thêu mười đồ vật thường dùng của nữ nhân, để mama duyệt trước, nếu mama cảm thấy đã đạt đến độ bán ra được thì mang đến chỗ ta, thành phẩm của ai khiến ta vừa lòng, ta sẽ thưởng ba mươi lượng bạc.
"
Lê mama tỏ vẻ tán đồng: "Chủ ý của Thế tử phi thật không tồi, có khen thưởng mới có động lực.
"
Khi Liễu Ngân Tuyết trở về nhà chính Thanh Sơn Viện, Lâu Duẫn đã ra ngoài, nàng cũng không hỏi nhiều, bảo Dung mama chuẩn bị xe ngựa.
Liễu Ngân Tuyết đeo mặt nạ, mang theo Trầm Ngư Lạc Nhạn và vài thủ vệ, đi tới cửa hiệu trên phố Trường An, cửa hiệu không quá lớn, hiện đang cho người khác thuê làm quán trà, cuối năm nay khế ước thuê mướn sẽ hết kỳ hạn, Liễu Ngân Tuyết muốn thu hồi lại cửa hiệu.
Thiên Hương Lâu, phố Trường An.
Lâu Duẫn ngồi bắt chéo chân, lười nhác dựa vào ghế, Mạnh Vọng Ngôn với Tô Lưu Vận quy củ đứng trước mặt hắn, Mạnh Vọng Ngôn bẩm bảo: "Trong lâu mọi thứ đều như thường, không có sự vụ gì đặc biệt, nhưng Đông Cung lại có chút động tĩnh.
"
Lâu Duẫn: "Động tĩnh gì?"
"Hôm trước Thái tử phi vừa thỉnh ngự y đến xem bệnh, hình như là thân thể không thoải mái, ngự y kiểm tra xong nói vài ngày sau sẽ đến xem lại, việc này không được nói ra ngoài.
" Mạnh Vọng Ngôn nói.
Từ sau khi Lâu Duẫn trúng độc, Mạnh Vọng Ngôn quản lý mọi việc trong Trích Tinh Lâu, nhưng lâu chủ chính thức chính là Lâu Duẫn.
Trước kia Trích Tinh Lâu chỉ là một tổ chức sát thủ trên giang hồ, nhận tiền giết người, loại nghề nghiệp bạo lực đẫm máu này, dù là giang hồ hay triều đình đều hận thấu xương, chỉ muốn tiêu diệt,
Nhưng Trích Tinh Lâu căn cơ thâm hậu, hang ổ lại cũng không cố định, môn phái giang hồ đã vài lần bao vây tiêu trừ nhưng đều thất bại, tuy nhiên lão lâu chủ cũng đã từng nói, Trích Tinh Lâu nếu cứ tiếp tục con đường này thì sớm muộn cũng sẽ bị diệt vong.
Lão lâu chủ muốn đưa Trích Tinh Lâu lên con đường chính đạo, nhưng tiếc là bọn họ đã hoạt động trong bóng tối lâu như vậy, chỉ sợ một khi bước ra ánh sáng, càng dễ chết hơn.
Lão lâu chủ vẫn luôn tìm kiếm cơ hội chuyển mình, cho đến khi Lâu Duẫn xuất hiện.
Lâu Duẫn chính là cơ hội đó.
Từ khi Lâu Duẫn tiếp nhận vị trí lâu chủ, liền kết nối Trích Tinh Lâu với triều đình, hiện giờ Trích Tinh Lâu bề ngoài là tổ chức sát thủ giang hồ, nhưng thực tế là ảnh vệ hoàng gia.
Đương kim Hoàng thượng cực kỳ tín nhiệm Lâu Duẫn, ngõ ngách trong cung, Lâu Duẫn đều có thể tự do đi lại không cần hỏi, nhưng Hoàng thượng tuổi cũng đã cao, Trích Tinh Lâu nếu muốn tiếp tục tồn tại, phải quy thuận tân đế tương lai.
Nhưng không biết có phải Mạnh Vọng Ngôn nghĩ nhiều không, hắn luôn cảm thấy vị lâu chủ này của bọn họ đối với đương kim Thái tử không có hảo ý.
Lâu Duẫn hỏi: "Khôn Ninh Cung thì sao?"
Tô Lưu Vận trả lời: "Khôn Ninh Cung cũng không có gì bất thường, Tam hoàng tử thỉnh thoảng sẽ tiến cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, trên hòa ái dưới cung kính, không quá thân cận cũng không quá xa cách ạ.
"
Hắn hiện giờ chính là ảnh vệ bên người Hoàng thượng, sự tình trong cung không nắm đủ mười phần, cũng phải biết tám phần.
Lâu Duẫn: "Thái tử đối xử với Thái tử phi thế nào?"
Mạnh Vọng Ngôn đang định đáp lời, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ngựa hí lên như bị kinh hách, hắn nhịn không được nhìn ra ngoài, Tô Lưu Vận nói: "Là xe ngựa của Thái tử.
"
Lâu Duẫn từ chỗ ngồi đứng lên.
Liễu Ngân Tuyết không biết có phải hôm nay bước chân trái ra cửa hay không, xe ngựa đang chạy trên phố Trường An, khi đi ngang qua một chiếc xe ngựa khác, con ngựa bên kia đột nhiên phát điên, kêu lên sợ hãi, móng giương cao, suýt nữa đạp trúng một tiểu nữ hài vô tội bên đường.
Ngựa bên này của Liễu Ngân Tuyết cũng bị kinh hách, điên cuồng chạy về phía trước, đạp đổ không ít đồ đạc của người bán hàng rong trên phố Trường An.
Liễu Ngân Tuyết ngồi trong xe ngựa ngã trái ngã phải, cảm giác như sắp đi gặp Diêm Vương tới nơi.
Nàng hoảng loạn bò ra từ trong xe ngựa, ở cửa xe phân vân không biết có nên nhảy xuống không, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch như tờ giấy, cùng lúc đó, một nam tử mặc hoa phục từ trong chiếc xe ngựa gây chuyện kia nhảy ra, đứng trên xe ngựa của