Nước mắt không ngừng rơi xuống, không hiểu sao lau mãi không hết, phía sau truyền đến tiếng khóc đứt quãng, khiến thể xác và tâm hồn đều mệt mỏi, Liễu Ngân Tuyết bỗng hy vọng thời gian dừng lại, như vậy, ít ra Lâu Duẫn vẫn còn tồn tại.
Việc nên làm đã làm, việc có thể làm cũng đã làm, còn lại, chỉ có thể mặc cho số phận.
Khi Lâu Lan chạy đến, đã thấy mọi người trong nhà đều đang khóc, không cần hỏi thêm điều gì, nước mắt nàng đã ngăn không được mà rơi lã chã, nàng đi vào phòng Lâu Duẫn, thấy Lâu Duẫn an tĩnh nằm trên giường, hô hấp đã không còn phập phồng.
Liễu Ngân Tuyết ngồi bên mép giường, lặng lẽ rơi nước mắt.
Lâu Lan che miệng, gắt gao áp chế lại tiếng khóc.
Liễu Ngân Tuyết không nghe được tiếng hít thở của Lâu Duẫn nữa, có thể vì hắn đã ra đi, cũng có thể là vì hô hấp của hắn thật sự rất nhẹ, mặc kệ là vì sao, nàng đều không dám chứng thực.
Kỳ thật, nàng đã sớm chuẩn bị sẽ có ngày này.
Hắn nằm trên giường hôn mê đã nửa năm, bị nàng mạnh mẽ đánh thức, dược Độc Lang Trung khai đã dùng hết, thân thể hắn chỉ có thể dựa vào chút bã thừa thuốc cạn mà chống cự, còn thường xuyên ho ra máu......
Vậy thì có thể chống được bao lâu?
Nàng đã chuẩn bị trước tinh thần, chỉ không nghĩ là ngày này lại đến đột ngột như vậy.
Tên Lâu Duẫn này, quá cường ngạnh, hắn biết rõ thân thể mình không thể vận chân khí mà vẫn bay xuống cứu nàng, hắn cứu nàng nhưng lại chính là hại chính mình, mà nàng, thực tế cũng không cần hắn cứu đến thế.
Nàng chỉ có thể lý giải rằng hắn không muốn để Thái tử lên mặt, bởi vì nàng trên danh nghĩa là thê tử của hắn.
Nàng vừa sinh ra chút hảo cảm với hắn, hắn lại muốn chết.
Có lẽ, thực sự là không có duyên phận, Liễu Ngân Tuyết tiếc nuối.
Nàng bình tĩnh lại, đưa tay thăm dò hơi thở của Lâu Duẫn, đã không còn nữa, không còn chút nào cả......!Thế tử phủ Kỳ vương cả thành Biện Kinh đều căm ghét sợ sệt đã không còn thở nữa, tim Liễu Ngân Tuyết nặng nề nghẹn lại.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô: "Độc Lang Trung......"
"Độc Lang Trung, ngài đã về rồi, nhanh, nhanh vào xem Thế tử......."
Liễu Ngân Tuyết thấy một nam tử mặc huyền y nhanh chóng bước đến, nước mắt nàng một lần nữa trào ra, nhìn nam tử kia lắc lắc đầu, thanh âm nghẹn ngào: "Đã muộn, đã, đã muộn rồi."
Độc Lang Trung không để ý tới lời nói của Liễu Ngân Tuyết, bước tới giường nhét một viên Hoàn Hồn Đan vào miệng Lâu Duẫn, Hoàn Hồn Đan vào miệng là tan, sau đó hắn nâng Lâu Duẫn dậy, điểm trụ mấy đại huyệt trên người Lâu Duẫn.
Độc Lang Trung không biểu tình nói: "Đưa châm cho ta."
Liễu Ngân Tuyết lúc này mới thấy trên chiếc ghế gấm bên cạnh bày một bộ ngân châm, nàng lau nước mắt, sau khi Độc Lang Trung lột xiêm y Lâu Duẫn ra, nàng từng cây từng cây đưa cho hắn, khoảng thời gian nửa chén trà qua đi, trên người Lâu Duẫn cắm chi chít châm.
Sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt như cũ, chẳng khác gì người chết, Liễu Ngân Tuyết vẫn không cảm nhận được hơi thở của hắn, nàng khẩn trương nhìn Độc Lang Trung rồi lại nhìn Lâu Duẫn, gương mặt kiều mỹ nhăn thành một đống.
Lai Phúc bưng một chén thuốc đặc sệt tiến vào: "Thuốc xong rồi đây, có thể đút cho Thế tử uống luôn."
Độc Lang Trung rút ngân châm ra, để Lai Phúc với Lai Bảo đút hết chén thuốc cho Lâu Duẫn.
Liễu Ngân Tuyết xem đến ngẩn người, Lâu Duẫn đã không còn thở, là nàng lầm sao? Sao bọn họ còn muốn giãy giụa? Chẳng lẽ cứ giãy giụa như vậy, là có thể kéo Lâu Duẫn từ điện Diêm Vương về sao?
"Thế tử còn có thể cứu chữa," mơ hồ nhìn ra nàng đang nghi ngờ điều gì, Độc Lang Trung giải thích, "Thế tử không giống người khác, người từng luyện thuật quy tức, khi sinh mệnh kề cận tử vong, thuật quy tức sẽ khiến người tiến vào trạng thái chết giả."
Liễu Ngân Tuyết vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc bắt lấy trọng điểm trong câu nói của Độc Lang Trung: "Vậy là Lâu Duẫn không chết?"
"Tạm thời sẽ không." Độc Lang Trung trả lời.
Liễu Ngân Tuyết: "Sao lại tạm thời, chẳng lẽ ngươi không tìm được Cửu Linh Hoa với Thiên Tằm Cổ?"
"Tìm được rồi, chén thuốc vừa cho Thế tử uống chính là Cửu Linh Hoa," có thể là trong giây phút quan trọng vừa kịp cứu người khiến tâm tình tốt, hôm nay Độc Lang Trung phá lệ nói nhiều, "Nhưng Thiên Tằm Cổ chưa dùng được."
"Vì sao không dùng?"
"Thiên Tằm Cổ phải đợi Thế tử tỉnh lại mới dùng được, thứ này thích nhất chính là độc trong thân thể Thế tử, nó sẽ hút sạch độc tính trong cơ thể nhưng tiếc là từ nay về sau người sẽ phải dưỡng Thiên Tằm Cổ." Độc Lang Trung nói.
Liễu Ngân Tuyết nhăn mày: "Lâu Duẫn trúng độc Thiên Trúc Lam?"
Độc Lang Trung gỡ nốt ngân châm trên người Lâu Duẫn, trong mắt hiện lên vài phần khó tin: "Thế tử phi biết Thiên Trúc Lam?"
Liễu Ngân Tuyết đương nhiên biết, Thiên Trúc Lam độc tính cực mạnh, nhưng người chế ra Thiên Trúc Lam đã chết, còn Thiên Tằm Cổ xuất phát từ Nam Cương, nghe nói loại cổ trùng này thích nhất là sống trong huyệt mộ, muốn tìm được, thập phần khó khăn.
Người trúng Thiên Trúc Lam như Lâu Duẫn tính mạng treo sợi chỉ, thế mà bọn họ một hai phải bắt nàng gả cho hắn.
Liễu Ngân Tuyết trong lòng lạnh lẽo, có cảm giác mình như thịt cá nằm trên thớt mặc cho người xâu xé, nàng hỏi: "Lâu Duẫn trúng Thiên Trúc Lam, lão Vương gia có biết không?"
Độc Lang Trung nghĩ nghĩ, không lên tiếng.
Liễu Ngân Tuyết cười lạnh: "Lâu Duẫn sao lại trúng độc?"
Độc Lang Trung nói: "Vấn đề này ta không thể trả lời Thế tử phi, đợi Thế tử tỉnh lại, Thế tử phi tự hỏi Thế tử đi."
Liễu Ngân Tuyết không hỏi thêm nữa.
Tiếng khóc ngoài phòng gián đoạn, Độc Lang Trung xuất hiện làm dấy lên một tia hy vọng Lâu Duẫn có thể sống sót.
Cảm xúc của mọi người dần bình tĩnh lại, nhưng không ai rời đi, đều đợi ở Thanh Sơn Viện chờ Lâu Duẫn tỉnh lại.
Cả đám người chờ tới đầu giờ Hợi, Thái hậu nương nương có lẽ thật sự yêu thương tôn tử này, vẫn luôn canh giữ bên cạnh giường Lâu Duẫn, Lâu Duẫn mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là Thái hậu.
"Duẫn nhi? Con tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Con đói không? Hoàng tổ mẫu sai người làm món sườn cho con nhé?" Thái hậu nương nương từ ái hỏi, nắm lấy tay Lâu Duẫn, "Con hù chết Hoàng tổ mẫu rồi!"
Lâu Duẫn vừa tỉnh, cả người đều không thoải mái, sau một lúc vẫn chưa nói chuyện.
Thái hậu cho rằng hắn khó chịu đến mức không nói được, vội để Độc Lang Trung tiến lên xem xét, Độc Lang Trung nói: "Thái hậu nương nương yên tâm, Thế tử tạm thời không quá đáng ngại, hiện giờ Thế tử đã tỉnh, thảo dân phải cho Thế tử dùng một đợt thuốc nữa, thỉnh Thái hậu nương nương đến gian bên cạnh nghỉ ngơi."
Thái hậu lo lắng hỏi: "Còn nguy hiểm không?"
Độc Lang Trung: "Thế tử cứng cỏi, nghị lực thường nhân không thể sánh bằng, đương nhiên có thể sống sót."
Thái Hậu trợn tròn đôi mắt.
Mọi người trong phòng đều trầm mặc, biểu tình mỗi người một khác, còn Lâu Duẫn trên giường lại có vẻ rất bình tĩnh, gương mặt không biểu cảm.
Thái hậu nương nương đau lòng, lau nước mắt đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Lai Phúc với Lai Bảo hầu hạ.
Có lẽ mọi người đều biết Lâu Duẫn đang ở lằn ranh sinh tử, bóng đêm dần dần buông xuống nhưng vẫn không ai rời đi, đến quá nửa đêm, mọi người đều có chút mệt mỏi, ngồi trên ghế lắc lư buồn ngủ, nhưng sau đó, Lai Bảo bỗng nhiên bưng một chậu máu loãng ra ngoài, mọi người lập tức đại chấn, Thái hậu muốn chạy vào trong xem tình hình, Lai Phúc nhanh chóng ngăn lại.
"Trong phòng mùi máu quá nồng, Thế tử vẫn ổn, thỉnh Thái hậu nương nương an tâm ở nhà chính chờ là được." Lai Phúc quỳ gối, hốc mắt đỏ bừng.
Thái hậu dừng bước chân.
Một đêm thấp thỏm, đến khi tia nắng ban mai ló dạng, Lai Bảo giúp Lâu Duẫn đổi xiêm y và chăn gối, hắn ôm đống đồ dính đầy mồ hôi và máu ra đưa cho nha hoàn, rồi quỳ trước mặt Thái hậu.
"Thế tử đã dùng xong đợt thuốc cuối cùng, Độc Lang Trung nói đã bình an vượt qua thời khắc nguy hiểm nhất, nhưng Thế tử quá mệt mỏi, đã ngủ rồi ạ, Thế tử nói nếu Thái hậu nương nương không yên tâm thì có thể vào thăm, còn những người khác thì miễn ạ."
Thái hậu nương nương biết Lâu Duẫn với Lâu Khải Minh phụ tử không hợp, không nên để Lâu Khải Minh đi vào khiến Lâu Duẫn vừa đi từ quỷ môn quan trở về thêm khó chịu, giơ tay để Liễu Ngân Tuyết đỡ bà vào.
Bọn họ đi vào phòng Lâu Duẫn, Độc Lang Trung còn đang bắt mạch cho Lâu Duẫn.
Có lẽ là thật sự quá mệt mỏi, Lâu Duẫn nhắm mắt lại, đã ngủ, bọn họ gây động tĩnh cũng không khiến hắn tỉnh, cả đêm bị dày vò, Liễu Ngân Tuyết có thể tưởng tượng được hắn rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở.
Cả đêm nàng không