Lâu Duẫn nhìn bàn cờ, đột nhiên vung tay lên hất tung, tất cả các quân cờ bay lên rồi "lạch cạch" rơi xuống, vương vãi đầy trên mặt đất.
Liễu Ngân Tuyết chẳng biết hắn lại phát điên cái gì.
Tô Lưu Vận có lẽ bị hắn dọa sợ, nhịn không được lui về phía sau vài bước.
Liễu Ngân Tuyết ngẩng đầu, dùng ánh mắt "Ngươi bị bệnh à?" nhìn Lâu Duẫn: "Thái tử phi mang thai chàng phát hỏa như vậy làm gì? Nàng với Thái tử thành thân đã bốn năm, chẳng lẽ không nên mang thai sao?"
Tô Lưu Vận chau mày nhìn chằm chằm Liễu Ngân Tuyết, trong mắt tràn đầy địch ý, giống như Liễu Ngân Tuyết đã nói lời không nên nói.
Lâu Duẫn nghiêng đầu phòng một ánh mắt lạnh lùng về phía Liễu Ngân Tuyết: "Câm miệng!"
Liễu Ngân Tuyết mím môi, nghĩ đến cuộc nói chuyện lén lút của hắn và Thái tử phi trong ngày mừng thọ Thái hậu, còn có Lâu Duẫn mỗi lần gặp Thái tử phi đều khác thường, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý niệm.
Có hay không khả năng! !
Không, không có khả năng, hai phủ tuy gần nhau, nhưng lấy tính tình cổ quái của Lâu Duẫn từ trước đến nay, chuyện này không có khả năng, nhưng nếu không phải vì cái đó, thì tại sao?
Nàng lại nghĩ đến Thái Tử, bỗng nhiên liền có câu trả lời.
Lâu Duẫn với Thái tử phi chắc hắn cũng có giao tình, nhưng Thái tử lại là tra nam, Lâu Duẫn chắc là cảm thấy tiếc thay cho Thái tử phi, giờ lại nghe nói Thái tử phi mang thai con của tên tra nam kia, sao không tức giận được?
Liễu Ngân Tuyết luân chuyển tâm tư, bỗng nhiên cảm thấy Lâu Duẫn có lẽ thật sự là người trọng tình trọng nghĩa, nàng hạ giọng nói: "Nàng ấy đã ngồi trên vị trí Thái tử phi, việc có hài tử đương nhiên là chuyện tốt, sau này địa vị của nàng ấy sẽ càng vững chắc hơn, Thái tử phi đã chọn con đường này thì sẽ không thể quay đầu, chàng sao phải tức giận?"
Lâu Duẫn không nói gì.
"Ta biết chàng với Thái tử phi có chút giao tình, chàng không đành lòng nhìn nàng ấy bị dày vò trong ổ sói, nhưng nếu nàng ấy đã còn nhảy vào thì sẽ không thể rút ra, chi bằng để nàng ấy sống vững vàng trong ổ sói, không ai dám tùy ý khinh nhục, chẳng phải là tốt hơn sao?" Liễu Ngân Tuyết giải thích.
Tô Lưu Vận biết Liễu Ngân Tuyết hiểu lầm rồi.
Nàng nhìn khuôn mặt u ám của Lâu Duẫn, nam tử khuôn mặt như ngọc, cặp mắt đào hoa đen nhánh đang nhìn chằm chằm khuôn mặt kiều mỹ của Liễu Ngân Tuyết, không biết đang suy nghĩ điều gì, dường như muốn nói rồi lại thôi.
Lòng Tô Lưu Vận giật nảy.
Lâu Duẫn nói: "Lui đi.
"
Tô Lưu Vận có chút không tình nguyện, nhưng Lâu Duẫn đã lên tiếng, nàng lại không dám cãi, chắp tay, chuẩn bị lui ra ngoài, lại nghe Liễu Ngân Tuyết nói: "Cũng đã chính ngọ, Tô cô nương lưu lại dùng cơm trưa đi.
"
Tô Lưu Vận nhìn về phía Lâu Duẫn, Lâu Duẫn không nói gì, đó là ý tứ chấp thuận.
Nàng thấy rất bất ngờ.
Lời nói của Liễu Ngân Tuyết có trọng lượng đối với Lâu Duẫn?
Liễu Ngân Tuyết lưu lại Tô Lưu Vận lý do rất đơn giản, Tô Lưu Vận chắc chắn không phải thuộc hạ tầm thường của Lâu Duẫn, nhìn độ tín nhiệm của Lâu Duẫn với nàng ta, có lẽ nàng ta sẽ biết rất nhiều chuyện của Lâu Duẫn, Liễu Ngân Tuyết muốn nói trò chuyện linh tinh với nàng ta, để có thêm chút hiểu biết về Lâu Duẫn.
Nếu nàng đã muốn tìm ra một hoan lộ thênh thang cho mình thì cần biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng, nếu nàng không hiểu gì về Lâu Duẫn thì làm sao biết bước tiếp theo nên đi thế nào?
Liễu Ngân Tuyết đối với Tô Lưu Vận như khách nhân, sai phòng bếp làm một bàn cơm trưa phong phú, sau đó tự mình bồi Tô Lưu Vận dùng bữa, Tô Lưu Vận cho rằng Liễu Ngân Tuyết sẽ nhiệt tình với mình, mặt tươi cười giả lả, nhưng trong suốt bữa ăn, thái độ Liễu Ngân Tuyết luôn là không nóng không lạnh, không quá thân cận nhưng cũng không quá xa cách.
Liễu Ngân Tuyết cư xử vừa phải, không kiêu ngạo nhưng cũng không làm mất đi thể diện của Thế tử phi.
Ngược lại, Tô Lưu Vận không hiểu nổi Liễu Ngân Tuyết.
Đến tận cuối bữa cơm, Liễu Ngân Tuyết mới từ từ mở miệng: "Thiên Trúc Lam trên người Thế tử đã được giải, nhưng vẫn còn Thiên tằm cổ, khoảng thời gian này, thân thể Thế tử chưa khỏe hắn, mọi sự tình phải vất vả mọi người rồi.
"
Tô Lưu Vận đáp lại thập phần nghiêm túc: "Là việc chúng ta nên làm thôi.
"
"Tô cô nương đi theo Thế tử bao nhiêu năm rồi?" Liễu Ngân Tuyết không chút để ý hỏi.
"Bảy năm.
"
Bảy năm trước Lâu Duẫn mới mười bốn tuổi, vẫn còn là tiểu thiếu niên thanh nôn, thế mà Tô Lưu Vận đã đi theo hắn làm việc, có nghĩa là khi mười bốn tuổi Lâu Duẫn đã vào Trích Tinh Lâu khá lâu rồi, Dung mama từng nói hắn lạc đường! !
Lâu Duẫn chính là Thế tử phủ Kỳ vương, sao có thể tiếp xúc với đám giang hồ lung tung rối loạn được, khả năng lớn nhất là khi bị hắn lạc, đã bị đưa đến Trích Tinh Lâu.
Liễu Ngân Tuyết nhàn nhạt cười: "Thế tử tính tình bất thường như vậy, Tô cô nương theo chàng bảy năm, chắc hắn là có bản lĩnh hơn người, khó trách có thể được Thế tử tin trọng như vậy.
"
Tô Lưu Vận nghe vậy, trên mặt không khỏi toát ra vài phần ý cười, Lâu chủ đương nhiên là tín nhiệm nàng rồi.
Liễu Ngân Tuyết bưng trà, nhấp nhẹ: "Lại nói tiếp, ta gả vào Kỳ vương phủ lâu như vậy, cũng chưa thấy Thế tử để ý tới ai như vậy, hai nhà gần nhau, chắc trước kia Thế tử cũng được Thái tử phi chiếu cố không ít.
"
Tô Lưu Vận cân nhắc tâm tư của Liễu Ngân Tuyết, bổ sung nói: "Đâu chỉ có vậy.
"
Tâm Liễu Ngân Tuyết nhảy dựng lên.
Nói đến đây, lại nghĩ không nên nói nhiều hơn, Tô Lưu Vận đứng dậy cáo từ, Liễu Ngân Tuyết để Lạc Nhạn tiễn nàng, còn chính mình quay về nhà chính.
Thấy Lâu Duẫn đang ngồi ở bàn sát cửa sổ Tây gian, Liễu Ngân Tuyết xoay người đi về hướng đó.
"Tô cô nương đi rồi.
" Liễu Ngân Tuyết nói.
Lâu Duẫn lạnh lùng nhìn nàng: "Về sau đừng nhiều chuyện.
"
Liễu Ngân Tuyết không đáp lại ngay, nàng nhìn ngũ quan tuấn mỹ