Mặt và tai đều nhiễm một tầng hồng nhạt.
Nàng vừa thẹn vừa bực nói: "Ngươi buông ta ra."
"Nói ta là tiểu bạch kiểm?" Lâu Duẫn nắm cằm nàng, bắt nàng phải nhìn vào mắt mình.
Liễu Ngân Tuyết giãy giụa không được, chấp nhận ngồi im: "Mặt ngươi vốn trắng, chẳng lẽ ngươi chưa soi gương bao giờ sao? Mặt ngươi so với nhiều cô nương còn trắng hơn, ta nói ngươi là tiểu bạch kiểm không hề sai nha."
"Mấy tên yếu đuối ăn bám mới gọi là tiểu bạch kiểm."
"Ngươi hiểu lầm tiểu bạch kiểm rồi, tiểu bạch kiểm là để gọi những tuấn mỹ nam tử có làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, là ngươi đối tiểu bạch kiểm có hiểu lầm, ta nói vậy là để khen ngươi đẹp đấy.
Sao? Chẳng lẽ ta khen ngươi cũng là sai?" Liễu Ngân Tuyết ánh mắt vô tội.
Lâu Duẫn: "Nhanh mồm dẻo miệng."
Hắn để ý Liễu Ngân Tuyết đã đổi từ "Chàng" thành "Ngươi", nhưng hắn không sao cả.
"Là do Thế tử giỏi dạy", Liễu Ngân Tuyết lắc lắc đầu, "Ngươi nhanh buông ra, tư thế này làm ta không thoải mái."
"Vậy ngươi thích tư thế nào?" Lâu Duẫn thuận miệng hỏi, nắm eo Liễu Ngân Tuyết kéo sát vào người hắn hơn một chút, "Tư thế này thì sao? Ngươi thích gần hơn đúng không?"
Gần cái muội muội ngươi!
Tư thế này thực sự quá xấu hổ, mặt Liễu Ngân Tuyết nhanh chóng đỏ lên, muốn đứng lên, Lâu Duẫn lại giữ chặt muốn chết, Liễu Ngân Tuyết đẩy hắn ra: "Ngươi mau buông ra, bị người khác thấy thì sao? Ta không còn mặt mũi gặp......"
"Thế tử, nô tài ——"
Lai Bảo đang nói thì thấy Liễu Ngân Tuyết ngồi trên đùi Lâu Duẫn đột nhiên im bặt, hắn há hốc mồm, một bộ dáng không dám tin, dường như nhìn phải thứ gì không nên nhìn, vội vàng lui ra ngoài.
"Kẽo kẹt!" Lai Bảo còn cẩn thận đóng cửa lại giúp bọn họ.
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Một tia sét đánh xuống cho nàng chết đi được không, không, thuận đường còn phải đánh chết Lâu Duẫn nữa.
Kết quả mãi đến khi hai người ngồi trên xe ngựa hồi Kỳ vương phủ, Liễu Ngân Tuyết cũng không nói nửa chữ với Lâu Duẫn, khuôn mặt kiều mỹ của nàng đen như đáy nồi, trên mặt như khắc bốn chữ "Chọc ta là chết".
Lâu Duẫn ngồi đối diện nàng, xe ngựa lộc cộc đi trên đường, bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng rao hàng, có bán kẹo hồ lô, đèn hoa đăng, son phấn linh tinh......
Lâu Duẫn bảo xe ngựa dừng lại, Lai Bảo đang muốn hỏi "Thế tử có gì phân phó" thì thấy Lâu Duẫn đã xuống xe đi đến chỗ người bán kẹo hồ lô, mua vài xâu.
Sau khi trở lại, hắn dường như chưa hài lòng, liền quay lại mua toàn bộ số kẹo hồ lô.
Người bán rong cao hứng đến mức không khép được miệng, liên tục nói cảm tạ Lâu Duẫn.
Lai Bảo với Trầm Ngư Lạc Nhạn nhìn mà trợn mắt há mồm.
Lâu Duẫn cầm kẹo hồ lô trở về xe ngựa, đem tất cả đưa cho Liễu Ngân Tuyết: "Ta mua đồ ngọt cho ngươi, đừng có sưng mặt lên nữa, khó coi chết đi được."
Liễu Ngân Tuyết nhìn chằm chằm đống kẹo hồ lô, lại nhìn khuôn mặt "đừng nói không cần" của Lâu Duẫn, cười lạnh hỏi: "Nhiều kẹo hồ lô như vậy đều là cho ta ăn sao?"
Lâu Duẫn gật đầu.
"Ngươi muốn ta ăn xong hỏng hết răng sau đó không thể phản kháng ngươi, để ngươi muốn chèn ép thế nào thì chèn ép không?"
Lâu Duẫn sửng sốt.
"Ngươi chưa từng ăn kẹo hồ lô đúng không?"
"Chưa ăn bao giờ." Lâu Duẫn thành thật.
"Vậy ngươi ăn thử một xâu đi."
"Ta không thích ăn đồ ngọt."
Liễu Ngân Tuyết bắt đầu dạy dỗ hắn: "Lâu Duẫn, ngươi chọc ta sinh khí, ngươi muốn dỗ ta, có phải nên tỏ thành ý không? Ta bảo ngươi ăn một xâu kẹo hồ lô mà ngươi còn không ăn, như vậy thì thành ý gì, ngươi còn dỗ ta làm gì? Làm ta tức chết đi được!"
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lâu Duẫn cảm thấy nàng nói cũng có đạo lý.
Liễu Ngân Tuyết cầm một xâu kẹo hồ lô đưa đến trước mặt hắn: "Ngươi ăn một viên kẹo hồ lô thôi, ta sẽ không giận nữa."
Lâu Duẫn cảm thấy nữ nhân này có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn có nên phát hỏa cho nàng thu liễm lại không, nhưng Liễu Ngân Tuyết hơi hơi cong môi, mắt phượng nhộn nhạo phát ra ánh sáng, trong ánh sáng đó cất giấu vài phần giảo hoạt.
Lâu Duẫn mơ hồ mà ăn viên kẹo hồ lô rồi.
"Chua!" Mới ăn một viên, Lâu Duẫn liền chịu không nổi nhíu mày.
"Phụt!" Bên tai truyền đến tiếng cười thanh thúy của nữ tử, Lâu Duẫn nhìn chăm chú, Liễu Ngân Tuyết tâm tình cực hảo cầm một xâu kẹo hồ lô, cắn một viên cho vào trong miệng.
Nàng ngậm viên kẹo cho đến khi đường tan ra rồi mới chậm rãi nhấm nuốt.
Nuốt viên kẹo hồ lô vào cổ họng, Lâu Duẫn thấy nàng một bộ không hề giật mình, nhíu mày nói: "Không chua sao?"
"Trước tiên ngươi phải làm tan đường trong miệng, sau đó mới bắt đầu cắn quả sơn tra, như vậy sẽ không chua, nhưng mà kẹo này không nên ăn nhiều, nếu không hàm răng sẽ không chịu nổi," nàng dụ dỗ, "Ngươi ăn thêm một viên nữa thử xem?"
Lâu Duẫn có điên mới ăn nữa, hắn thấy Liễu Ngân Tuyết đã không còn giận, đương nhiên sẽ không tra tấn chính mình nữa.
Liễu Ngân Tuyết hết giận, rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện phiếm với hắn: "Sao ngươi lại đến đón ta?"
"Lão nhân bảo ta tới," Lâu Duẫn dừng một chút, lại bổ sung: "Lễ vật cũng là lão nhân bảo tặng, ta tới đón ngươi vì không muốn khiến ông ấy vì chuyện này mà tức giận đến thăng thiên."
Ý tứ chính là: Ta căn bản không thích tới đón ngươi, ta cũng là bị buộc.
Liễu Ngân Tuyết bừng tỉnh, nàng còn tưởng rằng mặt trời mặt ở đằng Tây, nguyên bản còn có chút cao hứng không hiểu sao đột nhiên lại trở nên không còn hứng thú.
Ai ngờ Lâu Duẫn ngay sau đó lại nói: "Nhưng mà lễ vật là do ta chọn."
Liễu Ngân Tuyết cong cong khóe môi cười khẽ.
Sau khi trở lại Thanh Sơn Viện, Liễu Ngân Tuyết sai Trầm Ngư phân phát kẹo hồ lô cho tất cả mọi người, kết quả là ngày hôm sau chuyện Thế tử mua kẹo hồ lô dỗ Thế tử phi truyền khắp phủ, ngay cả Chung Thúy Viện với Nhị phòng, Tam phòng cũng biết.
Không chỉ có thế, Lâu Duẫn bỏ ra số tiền lớn để thỉnh Liễu Ngân Tuyết về Kỳ vương phủ thực mau cũng truyền khắp thành Biện Kinh, trở thành đề tài trà dư hậu tửu cho người khác.
Liễu Ngân Tuyết sau khi biết cũng chỉ cười cho qua, không để trong lòng.
Tần Hội Nguyên biết lão Vương gia chuyển 500 mẫu ruộng tốt với Tây Sơn biệt viện tặng cho Liễu Ngân Tuyết cả người giận phát run, mấy ngày liền tâm tình đều không tốt, cần trút giận gấp.
Khi Diệp Uyển Tích với Phương Huệ tới thỉnh an bị Tần Hội Nguyên bới lông tìm vết, đặc biệt