Lời vừa nói ra, sắc mặt Lâu Duẫn nháy mắt đen như đáy nồi, như mưa to bão lớn sắp ập đến.
Lạc Âm Phàm đang nặng nề nhẹ thở ra, hòa li là tốt, nàng muốn chính là bọn họ hòa li.
"Không, ta không đồng ý," từ đáy lòng tràn ra sự sợ hãi khiến hốc mắt Lâu Duẫn đỏ ngầu, hắn nhìn Liễu Ngân Tuyết nói: "Nàng là Kỳ vương phi được Kỳ vương phủ ta cưới hỏi đàng hoàng, nàng đừng mơ tưởng thoát khỏi thân phận Kỳ vương phi, Liễu Ngân Tuyết, nàng đừng có mơ!"
Liễu Ngân Tuyết không đáp lại hắn, nàng cảm thấy buồn cười.
Hắn trước mặt mọi người thừa nhận hắn từng ái mộ Lạc Âm Phàm, hắn biết rõ Lạc Âm Phàm hãm hại nàng nhưng vẫn lựa chọn bảo vệ nàng ta, lúc ấy nàng như đang đứng bên bờ sông Vong Xuyên, không cẩn thận là ngã xuống, nhưng hắn lại làm như không thấy.
Khi đó, hắn có nghĩ tới nàng là thê tử của hắn không?
Hắn bảo vệ địch nhân của nàng, rồi lại lấy Đế vương lệnh ra đổi lấy tính mạng nàng?
Nàng không cần!
Trán Lâu Duẫn dính chặt trên nền nhà lạnh băng, kinh sợ nói: "Hoàng thượng, Ngân Tuyết là thê tử phụ vương tự mình cầu cho vi thần, phụ vương qua đời chưa bao lâu, nếu vi thần thật sự cùng Liễu Ngân Tuyết hòa li, phụ vương dưới suối vàng biết được chắc chắn sẽ không an lòng, cầu Hoàng thượng nể mặt phụ vương, đừng để vi thần với Ngân Tuyết hòa li."
Liễu Triều Viễn tức đến đỏ mặt tía tai: "Kỳ Vương, người buông tha cho tôn nữ của lão thần đi, nếu người đã vô tình với nó thì mang nó trả lại cho Liễu gia đi, Liễu gia chúng ta nguyện ý nuôi nó cả đời."
Lâu Duẫn lắc đầu, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hắn sẽ mất đi Liễu Ngân Tuyết, hắn liền không thể tiếp thu.
"Không, Thái phó, nàng đã gả cho ta thì sống là người của ta, chết là ma của ta, trừ phi ta chết, nếu không ta tuyệt đối sẽ không để nàng đi," Lâu Duẫn ánh mắt lành lạnh, "Trừ phi ta chết, nếu không nàng cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta."
Liễu Ngân Tuyết đỏ hốc mắt.
Thái hậu hiểu tính Lâu Duẫn, khi điên lên thì chuyện cắt cổ tự sát hắn cũng dám làm, nếu hôm nay ép hắn thì không biết hắn sẽ nháo ra sự tình gì.
Nếu đã như vậy chi bằng thuận theo hắn, Thái hậu nói: "Hoàng thượng, đừng làm thân đệ đệ nơi chín suối không thể an giấc ngàn thu, thuận theo ý Duẫn nhi đi."
Liễu Triều Viễn đau kịch liệt không thôi.
Chuyện hòa li không thành rồi, trong người Lâu Duẫn rốt cuộc vẫn là dòng máu hoàng tộc, hắn rốt cuộc vẫn là thân tôn tử của Thái hậu, bọn họ vĩnh viễn sẽ không đứng về phía nàng, Liễu Ngân Tuyết không khỏi cười khổ.
Hoàng thượng nói: "Kéo xuống xử phạt."
Có thủ vệ đi lên kéo Liễu Ngân Tuyết, nàng cũng đã tự mình chống gối đứng lên, nàng lau sạch nước mắt trên mặt, mắt đỏ ửng, áp xuống giọng nói nghẹn ngào: "Thần thiếp muốn tự đi."
Thái hậu xua tay: "Để Kỳ vương phi tự đi."
Nàng đi theo nội thị lui xuống, khi ta tới cửa lại bỗng dưng dừng lại, quay đầu lại nói: "Tổ phụ, hai mươi đại bản mà thôi, tôn nữ chịu được, người phải nhớ đã đáp ứng với tôn nữ, bảo trọng thân thể, tổ mẫu còn chờ người trở về."
Liễu Triều Viễn trầm trọng gật đầu.
Liễu Ngân Tuyết xoay người, tiếp tục hướng ra ngoài, bên ngoài mặt trời rực rỡ, thân ảnh nhỏ bé của nàng bị ánh mặt trời cắn nuốt, yếu ớt như tùy thời đều có thể ngã xuống, nhưng mà rốt cuộc thì nàng cũng không ngã.
Từ đây về sau, Lâu Duẫn vẫn luôn nhớ rõ bóng dáng này của nàng, tuyệt vọng nhưng lại mạnh mẽ, từng bước bước ra khỏi tầm mắt của hắn.
Hắn hoảng hốt như mình vừa mất đi đồ vật trân quý nhất.
Thái hậu mệt mỏi, bảo Hoàng hậu đỡ bà về nghỉ ngơi, Tiêu quý phi định tiến lên đỡ, bị Hoàng hậu nặng nề trừng mặt một cái: "Hảo hảo quản con dâu của ngươi cho tốt, đừng có cả ngày xum xoe thì đã không có sự tình hôm nay."
Tiêu quý phi bị Thái hậu trách cứ, cúi đầu thật thấp, nửa câu cũng không dám phản bác.
Hoàng thượng đau đầu, rời ghế rồng, tự mình đi đến trước mặt Liễu Triều Viễn, đỡ tay Liễu Triều Viễn, nói: "Thái phó, ngài đừng trách trẫm, trẫm có điều khó xử của trẫm."
Liễu Triều Viễn cúi đầu: "Lão thần không dám."
Hoàng thượng phất tay: "Thái phó lui về nghỉ ngơi đi, trẫm mệt rồi."
Cao công công dìu ông rời Giao Thái Điện, Tiêu quý phi phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâu Dật và Lạc Âm Phàm, hận sắt không thành thép cắn chặt răng: "Các ngươi tỉnh táo lại cho bổn cung."
Dứt lời, vung tay rời đi, mặc kệ Lạc Âm Phàm muốn sống chết thế nào cũng được.
Liễu Triều Viễn không thèm quản bọn họ, nhanh chóng đi đến chỗ xử phạt, Lâu Duẫn nhấc chân muốn theo sau, bị Lạc Âm Phàm gọi lại, mặt nàng trắng bệch nhìn Lâu Duẫn nói: "Ngươi trách ta à?"
Lâu Duẫn rũ mi, ánh mắt đen thẳm, gương mặt u ám, có vài phần dọa người.
Hắn nói: "Thái tử phi nương nương, là ngươi thay đổi hay là bổn vương vốn đã nhìn nhầm người?"
Nước mắt Lạc Âm Phàm đột nhiên lăn xuống, Lâu Duẫn trách cứ khiến nàng hít thở khó khăn, thân thể càng thêm suy yếu, mặt tái nhợt hỏi hắn: "Ngươi không tin ta?"
Lâu Duẫn lạnh lùng cười: "Nàng ấy sẽ không làm vậy."
Nói xong, ánh mắt dừng thật lâu trên người Vương Tào Yến, khiến Vương Tào Yến sợ hãi co rụt người lại.
Nhận hai mươi đại bản, Liễu Ngân Tuyết đã ngất xỉu, Liễu Triều Viễn đau lòng đến mức răng run cầm cập, cởi áo choàng đắp lên người Liễu Ngân Tuyết, muốn bế nàng lên.
Lâu Duẫn đã đoạt trước một bước bế Liễu Ngân Tuyết lên, nam nhân bộ mặt lãnh trầm, như quỷ từ địa ngục bò lên, hắn bế Liễu Ngân Tuyết đi về phía Sùng Dương Môn, hoàn toàn làm lơ Liễu Triều Viễn.
Liễu Triều Viễn bước nhanh đuổi theo: "Ngươi trả lại tôn nữ cho ta."
Lâu Duẫn không để ý đến ông, ôm Liễu Ngân Tuyết nhảy lên nhảy xuống vài lần đã biến mất khỏi tầm mắt Liễu Triều Viễn, Liễu Triều Viễn gấp gáp muốn đuổi theo nhưng hữu tâm vô lực, đương triều Thái phó vốn trầm ổn mà giờ tức đến mức chửi chó mắng mèo.
Liễu Ngân Tuyết bị đau tỉnh, khi tỉnh lại đã là đêm khuya, trong phòng chỉ có ánh đèn dầu mờ nhạt.
Nàng đau đến cả người chết lặng, nghiêng người nằm, trên người đắp một tấm chăn mỏng, nàng có thể cảm nhận rõ vết thương trên người đã được đắp dược, nhưng dù vậy vẫn đau đớn đến thấu xương, khiến cả người nàng đầm đìa mồ hôi.
Liễu Ngân Tuyết gắt gao cắn chặt răng.
Nơi này không phải Liễu phủ, cũng không phải Kỳ vương phủ, nàng không biết đây là đâu, nàng cũng không biết sao mình lại tỉnh lại ở đây,