"Ngươi định làm gì để giúp ta cải chính thanh danh?" Lâu Duẫn hỏi.
"Chuyện này đơn giản, nếu Vương gia tin tưởng thì cứ giao chuyện này cho ta, đảm bảo sẽ lo xong xuôi cho Vương gia, thế nào?" Trương Kiền nói chắc nịch.
"Được, ta đây chờ tin tốt của ngươi!"
"Dứt khoát như vậy sao?" Trương Kiền bất ngờ.
Lâu Duẫn cười nhẹ: "Dù sao thanh danh ta đã vậy rồi, cũng chẳng tệ hơn được, ngươi muốn làm gì thì làm."
Trương Kiền: "......"
Lâu Duẫn cầm cây trâm, mỹ mãn rời đi, Trương Kiền cũng bảo chưởng quầy bọc cây trâm hắn đã chọn lại, chưởng quầy cười hỏi: "Trương công tử muốn ra giá gấp đôi ạ?"
"Ra cái gì mà ra? Vương gia nhà ngươi lừa ta, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc đấy hả?" Trương Kiền cứng rắn.
Chưởng quầy cũng không phản bác, tươi cười nhận bạc rồi giơ tay tiễn Trương Kiền về.
Thuộc hạ của Liễu Ngân Tuyết làm việc thập phần nhanh nhẹn, các di nương ngay hôm sau đã dọn tới viện riêng là của hồi môn của nàng, tòa nhà kia cách phố Trường An ba phố, cũng không xa lắm, bình thường lui tới cũng tiện.
Dung mama trở về bẩm: "Trong viện đã sắp xếp ba nha hoàn và hai mama phụ trách nấu nướng cho các di nương, mỗi người mỗi mùa phát ba bộ xiêm y, mỗi tháng đều được trả tiền công như nhau, đến khi khai trương cửa hiệu rồi thì còn được hưởng hoa hồng khi bán hàng, đãi ngộ như thế so với các phường thêu khác đã là không tồi rồi ạ, các di nương cũng thực vừa lòng, lão nô cũng đã chào hỏi mama bên đó, tiện nhìn xem tính tình thế nào."
"Mama nói với mama bên đó, chuyện hôn sự của các nàng phải để các nàng nguyện ý mới được, nếu các nàng chướng mắt thì giúp tìm mối khác, không được cưỡng bách các nàng." Liễu Ngân Tuyết vừa lật sổ sách vừa nói.
Dung mama bất ngờ: "Chuyện nữ tử xuất giá xưa nay đều là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, nào có ai tự mình làm chủ?"
"Ta cũng chẳng phải cha mẹ các nàng, để cho các nàng tự mình làm chủ đi."
Chủ ý Liễu Ngân Tuyết đã định, dung mama cũng không nói gì nữa, chỉ là bà thấy Liễu Ngân Tuyết đối xử với những di nương đó thật sự quá tốt, hôn sự tự chủ, nếu mà họ người này không chịu người kia chướng mắt, chẳng phải là gây ra phiền toái hay sao?
"Ta biết mama đang nghĩ gì, ta để các nàng tự chủ hôn sự, tương lai sau này không tốt thì cũng không thể trách gì ta, nếu ta cưỡng bách các nàng gả đi, sau này sống không ổn thì chính là lỗi của ta rồi."
Dung mama nói: "Vương phi nói đúng ạ, là lão nô suy nghĩ chưa thấu đáo."
"Bảo mama bên kia giúp trấn ải, đừng giới thiệu những kẻ lung tung rối loạn, như mấy tên ăn nhậu chơi bời, cờ bạc gái gú thì tuyệt đối không xét đến, đỡ hại đến cuộc sống sau này của các nàng."
Dung mama phúc thân: "Dạ, Vương phi."
Dung mama vừa ra cửa thì Lai Bảo đi vào, trên tay cầm một hộp gỗ đàn hương. Lai Bảo cung kính đặt hộp gỗ trước mặt Liễu Ngân Tuyết, nói: "Vương gia mệnh tô tài đưa tới cho Vương phi, nói là quà tặng Vương phi ạ."
Liễu Ngân Tuyết kỳ quái: "Hôm qua không phải mới tặng quà rồi hay sao?"
"Vương gia nói quà hôm qua Vương phi không thích nên hôm nay Vương gia đặc biệt đi chọn một thứ khác, hy vọng Vương phi thích ạ."
Liễu Ngân Tuyết mở hộp gỗ đàn hương ra, bên trong là một cây trâm ngọc màu đỏ hồng, đầu trên còn khắc một đóa hoa hải đường nhỏ, trâm ngọc làm rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết là hồng ngọc thượng đẳng, giá trị xa xỉ.
Lạc Nhạn đứng cạnh cười nói: "Vương gia có tâm."
Nghe xong câu này, Lai Bảo cuối cùng cũng thở phào, Lạc Nhạn là nha hoàn thân cận của Liễu Ngân Tuyết, đương nhiên biết Liễu Ngân Tuyết thích gì, nàng ấy đã nói vậy chứng tỏ tâm ngọc này Liễu Ngân Tuyết chắc chắn sẽ thích.
Nhưng nhìn mặt Liễu Ngân Tuyết lại không có cảm xúc gì, nàng nhẹ đóng hộp gỗ đàn hương lại, bảo Trầm Ngư cất đi.
Mặt Lai Bảo tức khắc lộ ra vẻ khổ sở, thầm nghĩ: "Hóa ra vẫn không thích."
"Ngươi trở về nói với Lâu Duẫn là không cần tốn tâm tư tặng quà cho ta nữa, đồ trang sức của ta hàng ngàn hàng vạn, rất nhiều thứ để trong rương đã mấy năm cũng không dùng đến, không phải ta không thích mà là trang sức quá nhiều nên không dùng hết được, hắn lo chuyện của mình là được, không cần tốn tâm tư trên người ta đâu." Liễu Ngân Tuyết thong thả ung dung nói.
Lai Bảo bỗng nhiên hiểu ra sao Lâu Duẫn lại không tự mình mang quà đến cho Liễu Ngân Tuyết, vì Vương gia xưa ngay ngạo mạn của bọn họ sợ phải đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của Liễu Ngân Tuyết sau khi nhận quà.
Lòng Lai Bảo lạnh thật lạnh.
Liễu Ngân Tuyết phân phó Lạc Nhạn lấy bạc đã chuẩn bị xong xuôi giao cho Lai Bảo, nói: "Nói với Vương gia, mang đi cứu tế."
Lai Bảo nhận bạc, cúi đầu nói: "Nô tài tuân mệnh."
Lai Bảo đi rồi, Trầm Ngư giơ ngón tay cái về phía Liễu Ngân Tuyết: "Vương phi, lợi hại!"
Trầm Ngư luôn ghi thù chuyện Lâu Duẫn hại Liễu Ngân Tuyết phải ăn hai mươi đại bản, tùy không thể gọi là căm thù Lâu Duẫn đến tận xương tủy, nhưng tuyệt cũng không hoan nghênh, Liễu Ngân Tuyết không cho Lâu Duẫn sắc mặt tốt, Trầm Ngư liền thấy thật hả giận.
Liễu Ngân Tuyết bất đắc dĩ nhìn Trầm Ngư: "Trước mặt Lâu Duẫn, ngươi vạn lần không được như thế, hắn rốt cuộc vẫn là chủ nhân của Kỳ vương phủ, ngươi chọc hắn không cao hứng, ta không chắc đã giữ được ngươi đâu.
Lạc Nhạn: "Nô tỳ cảm thấy người có thể."
"Vì sao?" Trầm Ngư hỏi.
"Ngươi không thấy sao? Vương gia hiện tại chuyện gì cũng nhân nhượng Vương phi, ngươi là tỳ nữ bên cạnh Vương phi, nếu ngươi xảy ra chuyện, Vương phi nhất định sẽ thương tâm, mà Vương gia sẽ luyến tiếc, không muốn để Vương phi thương tâm." Lạc Nhạn giải thích.
"Vương gia thẹn trong lòng, vốn nên như thế." Trầm Ngư hừ hừ nói.
Liễu Ngân Tuyết cười cười, Lâu Duẫn nghĩ thế nào, rốt cuộc hắn áy náy hay là thật sự có tình cảm với nàng, hiện tại nàng thật sự không để ý, so với chuyện Lâu Duẫn thật sự có tình ý với nàng, nàng càng kỳ vọng hắn vô tình.
Bởi vì chỉ khi hắn vô tình thì mới có khả năng một ngày nào đó, hắn sẽ để nàng đi.
Từ biệt đôi đàng, hai người cùng vui.
Lai Bảo mang bạc về tới thư phòng ngoại viện, Lai Phúc kỳ quái hỏi: "Bảo ngươi đi tặng quà, sao lại cầm bạc về thế này."
"Là Vương phi bảo ta mang về." Lai Bảo khổ sở trong lòng, sắc mặt không tốt lắm, hắn đặt bạc trên bàn sách rồi nói với Lâu Duẫn: "Vương pho bảo nô tài mang bạc về đưa cho Vương gia, để Vương gia cầm đi cứu tế ạ."
Lai Phúc cười nói: "Vương phi tâm địa Bồ Tát, Vương phi còn nói gì khác không?"
"Còn nói......" Lai Bảo muốn nói lại thôi.
Lâu Duẫn đầu ngón tay gõ nhẹ lên án thư, chậm rãi nói: "Nói đi, ta chịu được."
"Vương phi còn bảo nô tài chuyển ý lại với Vương gia, nói ngài cứ làm chuyện của mình đi, không cần tốn tâm tư trên người Vương phi, trong phòng đồ trang sức nhiều không đếm xuể, không cần thêm nữa ạ." Lai Bảo khổ sở tường thuật lại.
Lâu Duẫn cảm giác như trái tim bị người ta găm một mũi tên, đau đến tê dại, hắn khó khăn hít vào một hơi, lộ ra nụ cười khổ, từ lúc sinh ra hắn đã không biết dỗ dành ai,