Lời nói còn lại, Tiết Đông Mai không nói nữa.
Bất kể tương lai Tuấn Trúc huynh có nói nàng ích kỷ cũng được, bảo nàng giả ngu cũng tốt, Tiết Đông Mai nghĩ rồi, bất cứ chuyện gì cũng không thể trở ngại việc bá bá đi điều tra vụ án cha mẹ của nàng.
Nàng cúi đầu, không nhìn Nhạc Tuấn Trúc nữa, đơn độc cúi đầu ăn cơm.
Có lẽ vì chột dạ, Tiết Đông Mai nhịn không được bao lâu, lần thứ nữa lúc Nhạc Tuấn Trúc ở nhà nghỉ ngơi, nàng lén lút vào phòng của hắn.
Nhạc Tuấn Trúc đang ở khoảng đất trống trước phòng dùng lá trúc đan một vật gì đó, sáng sớm lúc ăn cơm San San ầm ĩ đòi một cái rổ, hắn đồng ý ngày hôm nay sẽ ra ngoài đan cho nàng.
Tiết Đông Mai đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, "Tuấn Trúc huynh."
Nhạc Tuấn Trúc Ừ một tiếng, ngón tay vẫn đang linh hoạt qua lại giữa lá trúc và cành tre, thấy nàng gọi một tiếng rồi sau đó không nói lời nào, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, "Làm sao vậy?"
"Tay huynh thật đúng là khéo léo, đến giỏ trúc mà huynh cũng đan được." Tiết Đông Mai khen.
Nhạc Tuấn Trúc ngừng tay, nhìn nàng, "Thư ta buổi trưa đã giao cho Uông phu tử rồi, ông ấy chưa hồi đáp lại, cũng không nhờ nói lại cho Nhiễm Linh Hoa cái gì, những chuyện..
muội nhờ ta đều làm hết rồi, còn có chuyện gì cần ta làm sao?"
Tiết Đông Mai cúi đầu vặn cành trúc, lẩm bẩm nói, "Tuấn Trúc huynh, huynh có nghĩ muội rất xấu xa, ích kỷ không, không quan tâm tới cảm nhận của người khác chút nào.
Huynh đối với muội tốt như vậy, muội còn ở sau lưng hại huynh, kéo chân sau của huynh."
Lời này có chút nghiêm trọng.
Nhạc Tuấn Trúc đặt giỏ trúc xuống, đứng đắn nói, "Không có, tại sao muội lại nghĩ vậy, muội rất tốt, cha mẹ, cả San San và những người khác, bọn họ đều rất thích muội.
Có phải người nào nói luyên thuyên trước mặt muội không?"
Tiết Đông Mai ngẩng đầu nhìn hắn, "Không có, hôm nay đi học huynh có gặp Úc Nhu không, nàng ấy thế nào rồi?"
Nhạc Tuấn Trúc đang cẩn thận suy nghĩ gì đó, "Rất tốt, tinh thần cũng đã khá hơn nhiều.
Muội hỏi nàng làm gì?"
Nhìn tâm trạng hắn không giống giả vờ, Tiết Đông Mai thay đổi cách hỏi, "Tuấn Trúc huynh, hôm trước bá mẫu nói, truyền tin tức chúng ta có hôn ước ra goài, muội nghĩ việc này không tốt lắm đối với huynh, cũng sẽ ảnh hưởng quan hệ của huynh với người khác, huynh cảm thấy thế nào?"
Đến lúc này Nhạc Tuấn Trúc cuối cùng cũng hiểu suy nghĩ trong lòng nàng, cũng nghiêm túc trả lời, "Không sao cả, hơn nữa hiện tại trong triều đình cũng không có quy định không được kết hôn sinh con trong khi thi cử."
"Vậy thì tốt rồi," Tiết Đông Mai thở phào, còn không quên đảm bảo với hắn, "Tuấn Trúc huynh huynh yên tâm, chờ bá bá điều tra xong chuyện của cha mẹ muội, muội sẽ nói rõ với mọi người việc hôn ước của chúng ta là giả, sau đó muội trở về thôn, không bao giờ quay lại..
thành Vũ Châu nữa, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tiền đồ tương lai của huynh."
Lời của nàng quá nghiêm túc, Nhạc Tuấn Trúc thoáng cái không tiếp thu được, sửng sốt một chút, "Ý muội là sao?"
Tiết Đông Mai đang định giải thích rõ, hai người chợt nghe tiếng gọi đều đặn ở ngoài tường viện: "Ăn mày! Mau ra đây! Ăn mày! Mau ra đây!"
Tiết Đông Mai lắc đầu, "Không có việc gì, muội tới đây là để nói chuyện với huynh."
"Được rồi, mỗi lần muội có chuyện gì cần nhờ ta, đều có dáng vẻ này.
Có chuyện gì nói đi, nếu không lúc ta đan rổ sẽ bị phân tâm, vạn nhất cắt trúng tay, hậu quả cũng nghiêm trọng đó." Nhạc Tuấn Trúc cười nói.
Nghe thế này, thì đã biết ngoài tường là ai rồi.
Tiết Đông Mai đứng lên, "Chử Cao Tinh tới tìm muội, muội đi ra xem một chút, đợi lát nữa muội sẽ nói chuyện với huynh sau Tuấn Trúc huynh."
Nàng chạy nhanh, Nhạc Tuấn Trúc chưa kịp nói gì, người đã không thấy tăm hơi.
Thấy nàng mở cửa đi ra, Chử Cao Tinh phất tay cho người giải tan, trực tiếp hỏi, "Tiểu Mai tử, xảy ra chuyện gì, nghe nói cô hứa hôn rồi?"
Tiết Đông Mai: "..
Ngươi tìm ta chính là vì chuyện này sao?"
Chử Cao Tinh tự nhiên nói, "Đó là dĩ nhiên, cô hứa hôn ta nhất định phải làm chỗ dựa cho cô, Nhạc Tuấn Trúc này không được, thái độ làm người của hắn không tốt, tính tình cũng rất xấu, sau này nhất định sẽ khi dễ cô, cô nhanh chóng cách xa hắn ra."
"Ngươi nói thì dễ, đó là do cha mẹ ta và cha mẹ huynh ấy quyết định, làm sao bỏ được?" Tiết Đông Mai nói.
Chử Cao Tinh nghe vậy vui vẻ nói, "Cô thật muốn hủy bỏ sao? Việc này không dễ dàng, cô đã nói cha mẹ mất cả rồi, bây giờ còn đang trong lúc chịu tang, phải vì cha mẹ giữ đạo hiếu ba năm.
Không, ba năm quá ngắn, cô cảm động và nhớ nhung công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, thương tâm quá độ, quyết tâm giữ đạo hiếu năm năm.
Năm năm, ta cũng không tin tiểu tử Nhạc Tuấn Trúc kia chờ nổi, chúng ta cứ kéo dài chết hắn luôn!"
Nhìn vẻ mặt hung tợn của hắn, Tiết Đông Mai cười nói, "Cảm tạ sự quan tâm của ngươi, nhưng ta và Tuấn Trúc huynh từ nhỏ đã biết nhau, bây giờ không thể chia xa.
Hơn nữa Nhạc bá bá vì giúp điều tra vụ án của cha mẹ ta, cần ta có thân phận này."
Chử Cao Tinh có chút không tin, "Ta lớn như vậy vẫn chưa nghe nói qua tra án còn phải có hôn ước, có phải hắn gạt cô không vậy! Tiểu Mai tử cô nên cảnh giác cao độ đi, ta nghĩ nhất định là Nhạc Tuấn Trúc có bệnh gì đó không tiện nói ra, bọn họ không tìm được cô gái nào tốt để cưới, vừa lúc thấy cô không cha không mẹ không ai chiếu cố, nên muốn lừa cô gả cho hắn đấy."
"Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy, không có, bá bá và bá mẫu đều là người tốt, nếu như ngươi còn nói bọn họ như vậy, ta sẽ tứ tức giận đấy."
Thấy nàng như vậy, Chử Cao Tinh trong lòng ai oán, hắn vì một câu nói lúc trước của Tiết Đông Mai Công tử ngươi thật đúng là một người tốt mê hoặc, đến bây giờ vì không làm..
thất vọng cái danh hiệu này, còn phải tốn công tốn sức suy nghĩ cho nàng.
"Được rồi, ta không nói nữa là được." Hắn thỏa hiệp nói, "Thế nhưng cô giải thích rõ cho ta, rốt cuộc vì sao cô phải làm con dâu của Nhạc Quang Kỳ, hắn mới điều tra vụ án của cha mẹ cô, không phải ta không đồng ý."
Tiết Đông Mai nở nụ cười, "Kỳ thực cũng rất đơn giản, bởi vì cha me ta đều là người ở thôn quê, ở thành Vũ Châu không được xem trọng.
Nếu như bọn họ thành thông gia của bá bá, bá bá sẽ có lý do để tra án."
Lý do này, mà cũng nói được.
Chử Cao Tinh cười hừ một tiếng, "Vậy bây giờ, tra được chưa? Người nghi ngờ là ai, chứng