Tiết Đông Mai âm thầm cầm quẻ xâm nhét vào trong tay áo, lắc đầu phủ nhận nói, "Đó là muội giỡn thôi, không nên quá nghiêm túc.
Được rồi, sao huynh lại tới đây?"
Nhạc Tuấn Trúc nhìn thoáng qua người bị Tôn Kim Kim quấn quít lấy, "Duệ Kỳ bảo ta tới."
"..."
Tiết Đông Mai lên tiếng trả lời, đang muốn nói cái gì đó, thì nhìn thấy Úc Nhu từ phía sau cây đi ra, "Úc Nhu cũng tới?"
Nhạc Tuấn Trúc Ừ một tiếng, "Lúc ra cửa Tương Duệ Kỳ kéo nàng đi cùng, chắc là muốn dẫn nàng đi dạo."
Úc Nhu ở phía trước nhìn thấy các nàng, nói với mọi người, "Mọi người chờ ta một lát nhé, ta đi chào hỏi đã."
Tưởng Duệ Kỳ đang lo bị Tôn Kim Kim dây dưa không biết làm sao, cũng thuận miệng nói, "Ta cũng đi cùng, Úc Nhu muội chờ huynh một chút!"
Úc Nhu và Tôn Kim Kim vẫn luôn không hợp nhau, thấy nàng vẫn nhìn mình chằm chằm, nàng bèn nhìn lại khiêu khích nói, "Được, biểu ca hai chúng ta cùng đi!"
Tôn Kim Kim thấy thế lập tức kéo cánh tay Tưởng Duệ Kỳ, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, lấy trọng lượng cơ thể kéo lại, "Tưởng Duệ Kỳ ngươi đừng đi."
Tưởng Duệ Kỳ nhìn xung quanh, lấy tay hất tay của Tôn Kim Kim, "Cô buông ra!"
Lúc hai người đang lôi kéo nhau, Úc Nhu cũng đi tới, kéo cánh tay còn lại của Tương Duệ Kỳ, "Biểu ca đi thôi!"
"A a a Úc Nhu cô đừng để ta phải đánh cô!" Tôn Kim Kim ngồi xổm dưới đất hét to.
Úc Nhu làm mặt quỷ với nàng, kéo ngày càng mạnh hơn.
Kẹp ở giữa hai người Tưởng Duệ Kỳ vẻ mặt bất lực trái phải không thoát ra được, chỉ có thể hướng lên trời hét lớn, "Nhạc Tuấn Trúc nếu ngươi không giúp ta, ta giận lên thì sẽ nói hết mọi chuyện đó!"
Nếu không phải hắn muốn làm cho tiểu thanh mai của hắn vui vẻ, thì đâu có sắp xếp mình gặp mặt Tôn Kim Kim, còn tự tung tin hắn đi dạo, để Tôn Kim Kim dẫn tiểu thanh mai của hắn ra ngoài giải sầu, thì mình đã không rơi vào tình cảnh này! Bây giờ ngược lại, mình ở đây chịu khổ, hắn và tiểu thanh mai thì trò chuyện vui vẻ.
Nói là đã tính toán cẩn thận từng bước, không thể nào có sai lầm gì, vậy sao một chuyện mình bị kéo làm hai không tính ra! Hai người này mỗi lần gặp nhau, không lần nào bớt cấu xé cả.
Không, hắn nhất định đã nghĩ tới, nhưng không để an nguy của mình ở trong lòng!
Trọng sắc khinh bạn, thiên hạ nào có đạo lý như vậy, không phải nói là huynh đệ tốt sao!
Nhạc Tuấn Trúc nghe vậy lập tức đi tới, đứng ở trước mặt hắn có chút khó xử, "Ngươi muốn ta làm như thế nào? Ta phải kéo ai?"
Kéo Tôn Kim Kim ra, thì sợ Tưởng Duệ Kỳ ghen tức.
Kéo Úc Nhu ra, lại sợ Tiết Đông Mai không vui.
Do dự hai lần, Tưởng Duệ Kỳ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ cắn răng nghiến lợi nói, "Tức chết ta, nếu tay ta bị trật khớp, ba người các ngươi ai cũng đừng hòng thoát khỏi liên quan!"
Nhìn hắn mắt đã cả đỏ lên, Tôn Kim Kim cũng đau lòng, nhưng nàng không muốn mất mặt với Úc Nhu, ngửa đầu quát, "Ngươi bảo nàng ta buông trước đi!"
Úc Nhu lắc đầu, "Dựa vào cái gì, ta sẽ không buông đâu!"
"A! Xú nha đầu này, đừng chọc ta!"
"Chọc đó thì sao!"
Tưởng Duệ Kỳ không kiên trì nổi nữa, nhìn hai người ngươi nhìn ta ta trừng ngươi, không có ý định buông tay, hắn cố gắng dùng sức phẩy tay, muốn hất tay hai người ra.
Cả hai người lảo đảo, Úc Nhu rốt cuộc chịu không được, chậm rãi buông hắn ra.
Tôn Kim Kim bị bất ngờ, thoáng cái ngã ngồi trên mặt đất, mông như vỡ ra thành tám mảnh! Nhưng Tưởng Duệ Kỳ cũng theo lực đạo của nàng, đè lên người Tôn Kim Kim.
May là hắn phản ứng nhanh, hai tay chống lên, mới không nằm trên người của nàng.
Nhìn mặt của hắn cách mình trong gang tấc, rồi lập tức xa ra, Tôn Kim Kim vừa thẹn vừa giận, nàng tuy rằng làm việc rất ngay thẳng, nhưng vẫn là con gái da mặt mỏng, nhanh chóng ngồi bật dậy, "Úc Nhu cô bà già thối! Ta liều mạng với cô!"
Úc Nhu le lưỡi trêu nàng, chạy lên bậc thang ở đại điện.
Tôn Kim Kim nhấc chân đuổi theo, nhưng trong nháy mắt đã bị Nhiễm Linh Hoa chạy tới kéo lại, thân thể nàng yếu đuối, Tôn Kim Kim không dám dùng sức, đỏ mặt nói, "Linh Hoa cô buông ra! Hôm nay ta không thể không giáo huấn nàng ta một trận!"
Nhiễm Linh Hoa liền siết chặt tay nàng, cúi người thấp giọng nói bên tai nàng, "Tỏ ra yếu đuối phải tỏ ra yếu đuối! Tưởng Duệ Kỳ thích người dịu dàng."
Lời nói này giống như sét đánh, thành công ngăn cản Tôn Kim Kim đang tức giận.
Nàng dừng lại, nhăn nhó vút lại tóc, nhỏ giọng kìm chế nói, "Thật đáng ghét!"
Nhẹ nhàng giẫm chân, đến tới chỗ hắn.
Tưởng Duệ Kỳ đang xoa tay: "..."
Gặp quỷ rồi!
"Linh Hoa, cô trở thành đạo sĩ khi nào thế?" Tưởng Duệ Kỳ ngơ ngác nhìn Nhiễm Linh Hoa hỏi.
Tôn Kim Kim nhìn hắn, mặt cũng sững sờ nhìn Nhiễm Linh Hoa, "Đạo sĩ gì?"
"Không phải nàng thả tên tiểu quỷ ở trên người cô sao."
Tôn Kim Kim: "..."
Ta cũng muốn giữ hình tượng tốt đẹp lắm, nhưng người ta đâu có cho!
Đã vậy, thì đừng trách ta!
Nàng vuốt mặt bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ như ban đầu, không biết từ đâu trên người lấy ra quẻ xâm kia, đưa tới trước mặt của Tưởng Duệ Kỳ như hiến bảo vật, "Tưởng Duệ Kỳ, cho ngươi xem quẻ xâm của ta.
Lúc cầu xin ta đều nghĩ tới ngươi, ngươi xem một chút trên đó viết cái gì."
Tưởng Duệ Kỳ quay đầu không muốn xem.
Tôn Kim Kim cũng không nản lòng, cười hì hì nói, "Trên que xăm này viết, khả phu dã, người ta nghĩ chính là ngươi, vậy có phải nói ngươi là chồng ta đúng không?"
Tưởng Duệ Kỳ khẽ cười một tiếng, không nói một lời đi về phía trước.
Tôn Kim Kim cười đi theo, "Tưởng Duệ Kỳ, ngươi cũng đi cầu thử đi.
Nhớ kỹ lúc cầu xin phải nghĩ tới ta đó, nhất định cũng sẽ cầu được một Khả thê dã, hì hì, hai chúng ta đúng là một cặp trời sinh."
Suốt đoạn đường nàng không ngừng lảm nhảm, Tưởng Duệ Kỳ cũng mặc kệ nàng, hình ảnh hai người từ từ biến mất.
Nhiễm Linh Hoa nhìn bọn họ đi xa, nói với Tiết Đông Mai, "Đoàn Đoàn, ta qua bên kia nghỉ ngơi một chút, lúc nào đi thì lại gọi ta."
Bên cạnh nàng còn có gia đinh và nha hoàn, Tiết Đông Mai cũng không lo lắng gì, thấy thế gật đầu, "Cô đừng đi xa quá."
"Ừ."
Nhất thời, xung quanh chỉ còn lại có hai người, Nhạc Tuấn Trúc nhìn nàng, "Đoàn Đoàn, muội theo ta đi vào trong điện thờ dâng nén hương đi."
Tiết Đông Mai vẫn siết chặt quẻ xâm trong tay, không chút nghĩ ngợi trả lời, "Được."
Lúc