Tác Doanh đã trở lại.
Hắn lấy một tay nải đưa cho Nhạc Tuấn Trúc, "Các vị tiểu thư đang cùng nhau ngắm hoa ở Tĩnh Hà viên, cái này Tôn tiểu thư đưa cho nô tài đem tới đây.
Còn có đại nhân hiện đã đến trước cửa Hà phủ, nhưng Hà tam gia đã đi ra ngoài kiểm tra sổ sách, quản gia Hà phủ đang ở cùng đại nhân nói chuyện."
Nhạc Tuấn Trúc tiếp nhận tay nải, "Ngươi đi nói cha ta một chút, nói thời cơ tới rồi, ông ấy sẽ tự hiểu."
Tác Doanh gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Nhạc Tuấn Trúc đưa tay nải cho Tiết Đông Mai, "Trước thay cái này, chúng ta phải đi nhanh.
Còn có Chử thiếu gia,"
Chử Cao Tinh lúc này cảm thấy bất mãn với việc bọn họ bỏ qua mình đứng đối diện, nghe vậy oán giận nói, "Ngươi còn biết ta ở đây sao!"
Nhạc Tuấn Trúc không để ý tới bất mãn của hắn, nói thẳng, "Có chuyện này còn muốn thỉnh Chử thiếu gia hỗ trợ, ngươi nghĩ cách để tam gia biết Tạ Gia Bảo làm chuyện này, xem kế hoạch tiếp theo của ông ấy."
Chử Cao Tinh không biết hắn đang tính toán cái gì, hắn cũng lười suy nghĩ so đo, liền gật đầu đáp ứng rồi, "Được, ta đã biết."
Nhạc Tuấn Trúc nhìn hắn gật đầu tỏ vẻ lòng biết ơn, chờ Tiết Đông Mai đởi xong y phục, sau đó để cho nàng mang theo quần áo cũ, dưới sự che chắn của Chử Cao Tinh, hai người từ cửa sau lặng lẽ rời đi.
* * *
Nhạc Tuấn Trúc không để Tiết Đông Mai chào tạm biệt các nàng Tôn Kim Kim, sai Tác Doanh truyền lời, ngày khác lại thỉnh các nàng đến phủ sau, liền mang nàng trở về phủ Thứ Sử.
Bên trong phủ Trần Phương Ngọc đang chờ, sau khi nhìn thấy Tiết Đông Mai, đôi mắt lập tức liền đỏ, tiến đến ôm nàng đi vào trong, "Đoàn Đoàn tới đây để bá mẫu nhìn xem, có bị thương hay không?"
Tiết Đông Mai lắc đầu, "Không có, con vẫn ổn."
Trần Phương Ngọc vỗ mặt nàng, "Không bị thương thì tốt, đi, mau vào đi, để bá mẫu nhìn kĩ một chút."
Các nàng đi vào trong phòng, Nhạc Tuấn Trúc không nói điều vô nghĩa cùng đi qua.
Trần Phương Ngọc phất tay để hắn đi, "Con cũng đừng đợi ở đây, đi xem cha con có thể giúp được gì hay không."
Nhạc Tuấn Trúc đáp lời, vẫn không yên tâm mà dặn dò, "Nhìn cổ tay và trên chân nàng một chút, tốt nhất nên thoa chút thuốc."
Lúc trước hắn giúp Tiết Đông Mai cởi dây thừng thấy được, trên cổ tay đều đã đỏ.
Cũng không biết Chử Cao Tinh người kia làm như thế nào, ngay cả sợi dây thừng cũng không đáng tin cậy như vậy.
"Được rồi, mẹ làm việc còn cần con nói, mau đi đi." Trần Phương Ngọc thúc giục nói.
Chờ đến trong phòng, chỉ còn lại có hai người, Trần Phương Ngọc nhấc tay áo Tiết Đông Mai lên, mới nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay nàng có chút sưng to, lòng nàng chua xót, đau lòng nói, "Tên khốn kiếp đáng chết này, sao dám làm vậy với con, nhất định để bá phụ con không thể tha cho hắn."
Nhìn nàng muốn rơi lệ, Tiết Đông Mai an ủi nói, "Không có việc gì bá mẫu, con không đau."
Trần Phương Ngọc xoay người tìm được hòm thuốc có thuốc tiêu sưng, nhẹ nhàng bôi thuốc cho nàng, "Rốt cuộc sao lại thế này Đoàn Đoàn, làm sao bị người khác bắt mang đi đâu?"
Tiết Đông Mai kể lại đầu đuôi ngọn nguồn nói cho nàng, trong đó cũng bao gồm kế hoạch hoàn mỹ và không sai sót của nàng và Chử Cao Tinh, cùng với người cố chấp làm theo ý mình phá hư kế hoạch này.
Nghe ra ý tứ trong lời nói nàng, Trần Phương Ngọc nói, "Đứa nhỏ ngốc, Tuấn Trúc là vì suy nghĩ cho con.
Chử gia thiếu gia đến từ Kinh Thành, một số đạo lý đối nhân xử thế có thể không hiểu lắm.
Con nghĩ xem, nếu bá phụ con thật sự dẫn người xông vào, như vậy nhiều nam nhân nhìn thấy bộ dáng con chật vật, trở về còn không được truyền ra.
Này ba người thành hổ, đến lúc đó còn không chừng có thể truyền thành bộ dạng gì."
Tiết Đông Mai sửng sốt một chút, nàng thật sự không nghĩ tới nguyên nhân này.
Càng không nghĩ tới tâm tư Tuấn Trúc huynh sẽ tinh tế như vậy, suy nghĩ sâu sắc hư vậy.
Lòng nàng chảy qua một dòng nước ấm, nóng một chút, chậm rãi thấm ước thân thể của nàng.
Thấy sắc mặt nàng phấn hồng, Trần Phương Ngọc trêu ghẹo mỉm cười, "Bất quá việc này, đoán chừng sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, xem bá bá con và Tuấn Trúc chuẩn bị làm ầm ĩ như thế nào."
Tiết Đông Mai gật đầu, nhỏ giọng nói, "Con đều nghe bá bá và bá mẫu."
Trần Phương Ngọc bôi thuốc cho nàng, nắm tay nàng an ủi nói, "Đoàn Đoàn, hiện tại Tiết đệ và đệ muội cũng đã mất, nhà con chỉ còn lại mình con, về sau bất luận gặp chuyện gì đều phải lấy thân thể của mình làm đầu, không được hành sự thể lỗ mãng biết không, trên đời này không có gì quan trọng hơn so với sự an nguy của con."
Tiết Đông Mai chỉ cảm thấy mũi chua xót, không kìm được nước mắt.
Trần Phương Ngọc đứng lên, ôm nàng vào trong ngực, tay phải không ngừng vỗ về sau lưng Tiết Đông Mai.
Một phen lăn lộn xuống dưới, đã gần đến giờ Hợi, Trần Phương Ngọc để nàng ăn cơm chiều, mới cho Tiết Đông Mai trở về nghỉ ngơi.
Nào nghĩ đến nàng lắc đầu, "Con muốn ở lại đây chờ bá bá cùng Tuấn Trúc huynh trở về."
Trần Phương Ngọc để