Nội dung bức thư không có gì lạ thường, Tiết Đông Mai cũng chỉ giải thích một chút về chuyện tin đồn, sau đó nói cho hắn biết, gần đây nàng muốn về quê, bảo hắn ở học viện đi học thật tốt, không nên kích động gây sự nữa.
Nhạc Tuấn Trúc đọc lướt qua nhanh như gió, rồi xếp nó vào để ở ngăn kéo dưới cùng.
Cuối cùng hắn vẫn lo lắng, đè thêm mấy cuốn sách ở phía trên, rồi mới đóng ngăn kéo lại.
Trần Phương Ngọc làm việc rất nhanh, không tới hai ngày, đã thu thập xong tất cả những gì bọn họ mang về quê.
Nhạc Quang Kỳ muốn ở lại phủ Thứ Sử làm việc, vì thế nên trở về chỉ có Trần Phương Ngọc và San San, còn có Nhạc Tuấn Trúc, Tiết Đông Mai bốn người.
Buổi sáng nắng ráo, ánh mặt trời ấm áp, Nhạc Tuấn Trúc một đường lắc lư theo xe ngựa, rời khỏi thành Vũ Châu.
Lúc trở về, và khi rời đi không giống nhau, tâm trạng Tiết Đông Mai rất khác biệt.
Nàng không còn cô đơn một mình nữa, sau lưng nàng còn có gia đình của bá bá để dựa vào, trong lòng nàng có sức mạnh và sự cố gắng, đối mặt với nỗi tuyệt vọng và bất lực khi mất đi cha mẹ.
Buổi sáng ngày hôm sau, xe ngựa của họ đã đến Trần gia thôn.
Người trong thôn đang ở nhà ăn cơm trưa, nghe tiếng bánh xe và tiếng ngựa kêu, mọi người bưng chén ra cửa nhìn.
Bỗng nhiên thấy Trần Phương Ngọc, những đại thẩm tiểu tẩu tử có quen biết với bà ngày xưa cũng không nhận ra.
Dù sao đã hơn mười năm bà mới trở về, nhiều năm sống an nhàn sung sướng như vậy, trong lòng bà con làng xóm người này rất khác với con dâu nhà họ Nhạc ngày xưa.
Đến khi Tiết Đông Mai từ trên xe ngựa nhảy xuống, thấy ý tứ của Trần Phương Ngọc, cười nói giới thiệu với mọi người, "Đại thẩm mau tới xem, là ai trở về này."
Thím Trần bên cạnh mới nghi ngờ hỏi, "Lẽ nào..
Ai nha mẹ ơi, thực sự là chị dâu nhà họ Nhạc sao?"
Trần Phương Ngọc gật đầu, trêu đùa nói, "Là ta đây, tiểu Hồng Hà, mới vài năm không gặp, muội đã quên ta rồi?"
Nghe bà xưng hô thân thiết như vậy, thím Trần mắt nhất thời đỏ lên.
Nàng cầm chén kín đáo đưa cho con trai nhỏ đứng ở cạnh cửa đang xem náo nhiệt, rồi vội vàng đi tới nắm tay Trần Phương Ngọc, "Ai nha đúng là tỷ rồi, tỷ xem lúc đó tỷ và đại ca Nhạc gia rời đi, đã mười năm cũng chưa trở lại, tới đây, mau vào nghỉ ngơi một chút."
Trần Phương Ngọc từ chối nói, "Đợi chút nữa ta lại nói chuyện với muội, vừa mới trở về, ta đi thắp cho Tiết đệ và đệ muội nén hương, còn về nhà quét tước một chút."
"Cũng đúng," thím Trần nói, nhìn Tiết Đông Mai bên cạnh, bà thương tiếc nói, "Chuyện của cha mẹ Đông Mai, thực sự là oan uổng.
Đúng rồi, con bé không phải đi tới Vũ Châu tìm Thứ Sử đại nhân kêu oan sao, sao lại gặp được các tỷ?"
"Nói đến chuyện này thì rất dài, chờ có thời gian ta sẽ nói tỉ mỉ với muội.
Trời cũng trưa quá rồi, muội ăn cơm trước đi, ta dẫn bọn chúng thăm xung quanh trước." Trần Phương Ngọc nói.
Lúc tạm biệt thím Trần, Tiết Đông Mai đưa bọn họ trở về nhà.
Lúc nàng rời đi, cũng nhờ sự giúp đỡ của người dân trong thôn, an táng cha mẹ, dọn dẹp sạch sẽ trong nhà rồi khóa cửa lại.
Bây giờ trở về, chỉ cần lau lại bụi một lần, phơi chăn bông ra ngoài nắng là được.
Bên cạnh là nhà của Nhạc gia, cha nàng lúc còn tại thế cũng thường xyên qua kiểm tra, thấy có một ít ngói rơi xuống cũng sẽ sửa lại.
Nhưng dù sao cũng là hơn mười năm không có ai ở, Trần Phương Ngọc lo lắng phòng ốc nguy hiểm, nên vào ở nhà Tiết gia.
May là nhà của Tiết gia cũng đầy đủ, Tiết Đông Mai ở phòng cha mẹ, Trần Phương Ngọc và San San sẽ ở trong phòng của nàng, Nhạc Tuấn Trúc thì ở căn phòng nhỏ bên hông.
Bốn người đến mộ cha mẹ nhà họ Tiết thắp hương, mới an tâm về nhà thu dọn.
Thím Trần sau khi ăn cơm xong, cũng dẫn theo hai người chị em dâu tới phụ giúp.
Các bà vừa gặp mặt, thì nói một chút tình hình trong thôn những năm gần đây, và chuyện của Tiết đệ và đệ muội.
Sợ Tiết Đông Mai thấy cảnh mà đau buồn, Trần Phương Ngọc nói với nàng, "Đoàn Đoàn, Tuấn Trúc cũng đã lâu mới trở về, con dẫn nó đi dạo xung quanh xem, bên này ta và thím con ở cùng là được."
San San nghe lời của bà, nắm y phục Tiết Đông Mai, cũng muốn đi theo.
Tiết Đông Mai bất đắc dĩ, đành buông khăn lau, dẫn theo nàng và Nhạc Tuấn Trúc ra ngoài.
Ra khỏi cửa Nhạc Tuấn Trúc ôm lấy San San, im lặng đi theo phía sau Tiết Đông Mai.
Mấy đứa nhỏ hàng xóm trong thôn đều đã ngủ trưa, yên tĩnh dường như chỉ có tiếng gà gáy chó sủa chẳng biết từ nhà ai truyền tới.
Tiết Đông Mai dẫn bọn họ, đi tới hồ nước cuối thôn.
Trong ao hoa sen còn chưa nở, ánh nắng chiếu xuống từng lá sen, đung đưa theo gió.
Ba người dừng lại dưới tán cây ven đường, San San chưa từng thấy cái ao lớn như vậy, hưng phấn chỉ vào lá sen kêu muốn.
Nhạc Tuấn Trúc bất đắc dĩ, dỗ dành không có kết quả đành đặt nàng xuống, "Ở đây nguy hiểm, đừng có chạy lung tung.
Nắm tay Đoàn Đoàn tỷ tỷ, ta giúp muội bẻ một lá sen về."
San San gật đầu, nhìn Tiết Đông Mai đã ngồi trên chiếu, thì cười hì hì ngồi xổm xuống vùi trong ngực của nàng, nắm bím tóc rũ xuống ngực Tiết Đông Mai.
Nhạc Tuấn Trúc đi nhanh về nhanh, lúc trở lại cầm hai lá sen sạch sẻ, đưa cho San San một cái, còn cái kia cho Tiết Đông Mai, "Hồ sen này là của ai? Ta thấy phía dưới còn có nuôi cá."
Tiết Đông Mai nhận lấy lá sen, thấy trên mặt lá còn đọng vài giọt sương, để San San ngồi trên chân của mình, lắc lá sen, nàng nhìn giọt sương chuyển động qua lại trên mặt lá.
Nghe Nhạc Tuấn Trúc hỏi, nàng đáp, "Của nhà thôn trưởng.
Hạnh nhi nhà ông ấy huynh còn nhớ không, bình thường nàng đều đến đây trông chừng, nhưng bây giờ hoa sen chưa nở, nàng sẽ không tới."
Nhạc Tuấn Trúc ngồi xuống bên cạnh nàng, suy nghĩ một chút hỏi, "Hạnh nhi? Là người mùa đông vừa đến, hai bên má đã bị đông cứng đỏ rực, hay chảy nước mũi, trên đầu quấn hai búi tóc to tròn sao?"
Tiết Đông Mai bị lời miêu tả của hắn chọc cười, "Nào có khoa trương như vậy, hiện tại Hạnh nhi lớn lên rất xinh đẹp, vừa cao vừa gầy, da trắng như bánh bao vừa ra lò.
Gần đây đã có người tới nhà nàng hỏi cưới, có hơn hai mươi nhà đó.
Nhưng bây giờ nàng, vẫn chưa để ý ai."
"Aizz!" Nhạc Tuấn Trúc đáp, "Quả thực, nơi này đã thay đổi rất nhiều so với suy nghĩ của ta.
Lần này nếu không phải