Miệng đau giống như kim châm sắc nhọn, làm cho hai chân Nhạc Tuấn Trúc mềm nhũn, như sắp té xuống.
Hắn vỗ nhẹ lưng Tiết Đông Mai, miệng rên rỉ kêu lên, "Đoàn Đoàn! Nhả ra! Mau dừng lại!"
Hắn đau nước mắt sắp rơi ra.
Cuối cùng Tiết Đông Mai bình tĩnh lại, buông lỏng miệng ra, "A, Viên Viên ca ca~tại sao lại là huynh!"
Nhạc Tuấn Trúc nhếch miệng để nàng nhìn, "Muội còn biết là ta sao! Nhìn một chút chuyện tốt muội làm, có phải chảy máu rồi không?"
Tuy trong viện có ánh trăng soi sáng, nhưng dù sao nhìn cũng không rõ lắm.
Tiết Đông Mai dán sát vào hắn, vị rượu trái cây nhẹ thổi qua vết thương của hắn, khiến hắn tê dại cả người.
"Muội không thấy rõ, đèn đâu, tại sao không có đèn."
Nhạc Tuấn Trúc không nói chuyện, trực tiếp ôm nàng về phòng, đặt nàng lên băng ghế, rồi cầm ba cây đèn để bên cạnh, đưa môi ra cho nàng xem, "Nhìn đi, ta xem muội còn nói dối như thế nào."
Tiết Đông Mai cau mày, nâng mặt của hắn nhìn kỹ một lát, thấy trên cằm quả nhiên dính chút máu, nàng nhất thời đau lòng xoa mặt của hắn, "Viên Viên ca ca của muội thật đáng thương, là ai khi dễ huynh như vậy! Huynh mau nói cho muội biết, muội đi báo thù cho huynh!"
"Muội học được bản lĩnh trở mặt từ bao giờ, là ai dạy cho muội?" Nhạc Tuấn Trúc bị nàng chọc cười, bất đắc dĩ hỏi ngược lại.
Tiết Đông Mai hơi tỉnh táo một chút, "Là muội cắn? Vậy để muội chữa cho huynh."
Nàng nói xong, đưa đầu lưỡi, cúi đầu liếm chỗ vết thương một chút, kiên nhẫn lặp đi lặp lại vài lần mới thôi, "Thế nào? Bây giờ đỡ hơn chút nào không?"
Giọng của Nhạc Tuấn Trúc có chút khàn, nhìn vết đỏ thắm trên khóe miệng nàng, trầm mê nói, "Không có, còn hơi đau nhức.
Muội..
chữa trị cho ta lần nữa."
Nhìn hắn không có tức giận với mình, Tiết Đông Mai vui vẻ đồng ý, "Được thôi~"
Vùa dứt lời, ôm đầu hắn để gần mình, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng giúp hắn trị thương.
Nhưng cuối cùng sức lực của vị đại phu này quá yếu, không tới hai lần, đã bị bệnh nhân phản công, khí thế ngày càng yếu dần.
Đến cuối cùng vẫn là bệnh nhân dừng lại đúng lúc, "Hôm nay chỉ tới đây thôi, nếu không ta phải tắm nước lạnh tắm nữa."
Tiết Đông Mai nhếch miệng, nước mắt lã chã - chực khóc, trong giọng nói không hiểu sao lại có chút dịu dàng, "Tại sao~"
Nhạc Tuấn Trúc đưa tay che mắt của nàng lại, kiên nhẫn giải thích nói, "Bởi vì muội chính là cái lò nhỏ của ta, chỉ cần muội dựa vào một chút toàn thân ta sẽ nóng lên, nên muốn tắm nước lạnh."
Nàng nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi nhướng lên khiến tay hắn hơi nhột.
Nàng cười phát run nghiêng ngả, gương mặt dương dương đắc ý, "Vậy được rồi, lò nhỏ này phải dập tắt, ngủ thôi~"
"Được, ngủ đi."
Nhạc Tuấn Trúc cam chịu thở dài, ôm nàng đặt lên giường.
* * *
Tiết Đông Mai lần nữa tỉnh lại, vì bị tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ đánh thức.
Nàng mơ màng rời khỏi giường, lúc ra cửa phòng liền thấy Nhạc Tuấn Trúc đang ở trong thư phòng xem sách.
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, kỳ lạ hỏi, "Tuấn Trúc huynh, hôm nay huynh không đến học viện sao?"
Nhạc Tuấn Trúc chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra bốn vết thương nhỏ trên môi, "Muội xem dáng vẻ của ta như thế này, có thể đi sao?"
Vết thương trầy da, chắc vì để lâu, máu bên trong tụ lại đã thành màu đỏ thẩm, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
Tiết Đông Mai khiếp sợ nói, "A~Tuấn Trúc huynh, nhà của huynh có chuột sao? Đây nhất định là do ban đêm chuột cắn huynh.
Nếu không muội tìm xem một chút?"
Nhạc Tuấn Trúc bị biểu tình trở mặt và giọng nói vui vẻ này của nàng, nhìn hàm răng nhỏ của nàng, ý vị thâm trường nói, "Là một con chuột lớn nhanh mồm nhanh miệng."
"Đúng không," Tiết Đông Mai không nghe ra ẩn ý trong lời của hắn, "Đợi lát nữa ăn cơm xong, muội lấy thêm chút thuốc diệt chuột, về phóng bẫy con chuột kia, nhất định có thể bắt được nó."
Nhạc Tuấn Trúc ba khép sách lại, "Không cần, ta đã bắt được nó rồi."
"Hả? Ở đâu, nhất định phải để muội xem con chuột lớn ghê tởm này một chút! Sao mà có thể cắn huynh bị thương đến như vậy!" Nàng nhìn xung quanh, trong miệng đều vì lo nhĩ cho hắn, nghe thật là khiến cho người ta cảm động.
Nhạc Tuấn Trúc cầm cái gương đưa tới trước mặt nàng, "Không phải ở đây sao, nhìn cho kỹ."
Tiết Đông Mai cầm cái gương sửng sốt một chút, "Là ý gì? Là muội cắn?"
"Không phải sao!" Nhạc Tuấn Trúc vòng tay dựa trên song cửa sổ ở trước mặt nàng, im lặng chờ phản ứng của nàng, "Nghĩ không ra sao? Có muốn ta giúp muội nhớ lại một chút không?"
Tiết Đông Mai tối hôm qua là do say rượu, lúc này bị hắn nói như vậy, trí nhớ mơ hồ đứt quảng của nàng được nối lại, tuy nói không thể nhớ được hết mười phần, nhưng cũng nhớ được bảy phần.
Nhưng vẻ mặt của nàng không thay đổi, giả vờ như đã quên hết, thử nói, "Nếu không, huynh nói cho muội một chút?"
Hai người ở chung lâu ngày, Nhạc Tuấn Trúc lúc nào cũng quan sát nàng, nên một vài thói quen nhỏ của Tiết Đông Mai, có đôi khi chính nàng cũng không biết, hắn đều biết.
Nên chỉ cần liếc mắt, hắn đã nhận ra ý cười và sự cắn rứt lương tâm trong mắt nàng.
Muốn manh để vượt qua cửa ải này?
A, làm sao có thể.
Nhạc Tuấn Trúc giả bộ nhìn không ra, chậm rãi nói, "Việc này phải nói từ hôm qua ta tan học ở học viện, thấy người nào đó chờ ta ở cửa, lòng ta tràn đầy vui mừng, cho rằng người nào đó là tới đón ta, aizz, đáng tiếc ta hi vọng quá nhiều.."
Nhìn hắn thật sự muốn nói ra chuyện này, Tiết Đông Mai trong lòng nghĩ kế, đột nhiên khom người ôm bụng, "Ôi bụng muội đói quá, chắc do chưa ăn cơm, Tuấn Trúc huynh huynh cứ đọc sách thật tốt, muội tìm chút thứ ăn để ăn đây."
Nàng vừa nói vừa đi ra phía ngoài, lại bị Nhạc Tuấn Trúc nắm cổ tay kéo lại, xoay tròn một vòng, sau một khắc cả người nàng vùi trong ngực của hắn, bị đùa giỡn sờ soạng cằm một cái, "Làm chuyện xấu rồi muốn đi? Hửm?"
Thấy ánh mắt của hắn gần trong gang tấc, Tiết Đông Mai nhăn nhó, giả vờ cao giọng nói, "Quan nhân, quan nhân tha ta