Tiết Đông Mai vội vàng đi đến bên cạnh Chử Cao Tinh, "Làm sao vậy, ngươi quen bọn họ sao?"
Chử Cao Tinh gật đầu, nhăn mặt, có chút ủy khuất mà kể khổ, "Đều là kẻ thù nhỏ của ta, bọn họ nhìn ta không vừa mắt, vừa thấy mặt liền mắng ta.
Không tin cô chờ đi, ta sẽ cho cô xem."
Thấy người đối diện đến gần, Tiết Đông Mai vội vàng bước sang phải đứng qua một bên, giả vờ mình như người qua đường.
Động tác nhanh chóng, quả thật khiến Chử Cao Tinh lau mắt đối với sự nhanh nhẹn của nàng.
Người đi đối diện phía trước trên mặt mang theo chút trẻ con, chiếu cao so với Chử Cao Tinh thấp hơn một chút, nhưng khí thế lại không yếu chút nào.
Lúc sau nhìn thấy Chử Cao Tinh, hắn khinh thường nói, "Ôi, thật là oan gia ngõ hẹp, làm sao ở đây còn gặp phải ngươi."
Chử Cao Tinh nhướng mày, khiêu khích nói, "Thế nào, đường này của nhà ngươi mở sao, tiểu gia ta không thể đi? Hơn nữa, đá mài cũng là đá, nói không chừng giống như hòn đá trên đường kéo qua đây."
Người đối diện tên Tưởng Duệ Kỳ, trong nhà nhờ làm đá mài trở nên giàu có.
Hắn nghe vậy cũng không tức giận, mà ngược lại mỉa mai nói, "Ôi chao, ngài nói lời này là nhắc Tưởng gia nhà bọn ta, cho dù bọn ta mở đường này, cũng không dám ngăn cản đường đi của người.
Hoành hành ngang ngược như vậy, làm nhiều việc xấu xa, chính là bị sét đánh chết không tử tế, các ngươi nói có phải hay không?"
Phía sau hắn hai nam một nữ, cũng đồng ý gật đầu.
Khi Chử Cao Tinh vừa tới thành Vũ Châu, bởi vì thân phận cao quý đã gây ra nhiều chấn động, bao gồm học sinh trong học viện của bọn họ, đang suy đoán vị công tử đến từ Kinh Thành này có lai lịch và tính khí như thế nào.
Không bao lâu, trong phủ Hà nơi hắn ở truyền lời đồn, nói Chử Cao Tinh bởi vì ở Kinh Thành ngang ngược làm chuyện xằng bậy, chọc người trong cung, mới bị Chử gia không ngại ngàn dặm xa xôi đưa đến thành Vũ Châu tránh họa.
Ban đầu không ai tin, dù sao cũng chưa từng nhìn thấy vị Chử công tử này.
Sau một thời gian dài, chờ đến khi Chử Cao Tinh ra ngoài vài lần, chọc không ít chuyện lại có người âm thầm giải quyết, mọi người đều dần tin lời đồn đại.
Cho nên lời này của Tưởng Duệ Kỳ, rõ ràng chính là nguyền rủa Chử Cao Tinh.
Ba người phía sau hắn cũng đều biết, chỉ là không thích việc làm của Chử Cao Tinh, cũng không muốn ngăn cản.
Chử Cao Tinh không tức giận, nghe được lời này lại bật cười, hắn vội vàng nhìn Tưởng Duệ Kỳ, "Có một số người, trời sinh chính là hồ ly xấu xa, ăn không được quả nho thì nói nho chua.
À quên, hồ ly tinh có thể, rốt cuộc làm sao nàng có thể tu luyện thành người.
Nhưng bên ngoài khoác da người như thế nào, cũng không thay đổi được nàng chỉ là một con súc sinh.
Có câu nói như thế này, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của súc sinh..
Hắn vẫn là súc sinh."
Hắn chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước, lần này hắn đã tìm hiểu kĩ từng hộ gia đình của mọi người ở thành Vũ Châu, mới ra tay.
Không nói đến cái khác, chỉ nói phu nhân của Tưởng gia, cũng chính là mẹ ruột của Tưởng Duệ Kỳ, xuất thân có nhiều bí ẩn.
Hơn nữa việc này ở thành Vũ Châu, chuyện này được coi là một việc hấp dẫn, không riêng gì hắn, những người lui tới Tưởng gia chắc hẳn đã nghe nói quá.
Quả nhiên, người đối diện Tưởng Duệ Kỳ còn chưa nói chuyện, nhưng người cao lớn đứng bên cạnh hắn đã nói trước.
Hắn duỗi tay chỉ vào Chử Cao Tinh, lạnh lùng nói, "Chử Cao Tinh! Ngươi đừng quá đáng!"
Lời của hắn chi bằng đừng nói.
Không nói, Tưởng Duệ Kỳ còn có thể dễ chịu một chút.
Chử Cao Tinh đắc ý cười một cái, sau đó không quan tâm liếc mắt nhìn hắn, mất kiên nhẫn nói, "Dương Mục sao ở đâu cũng có ngươi, ngươi gãy xương nên muốn tiểu gia ta tha cho ngươi đúng không?"
Tính tình Dương Mục cục cằn, chịu không nổi sự khiêu khích.
Nghe vậy liền xoắn tay áo đi về phía trước, "Ngươi đừng cho là ta sợ ngươi!"
Hắn luyện võ từ nhỏ, ra tay nhanh chóng và chuẩn xác, lần này còn chứa sự tức giận, cho nên khi nhìn thấy trước mặt Chử Cao Tinh đột nhiên xuất hiện một cô gái, có chút không kìm chế được nắm đấm.
Đợi đến khi Chử Cao Tinh phản ứng lại, kéo Tiết Đông Mai trốn sang một bên.
Dương Mục lao lên không trung, nửa người trên dao động một chút, mới được người bạn đứng bên cạnh đỡ lấy.
Chử Cao Tinh lập tức cúi đầu xem xét mặt Tiết Đông Mai, "Có sao không" Mặt mới được rửa sạch sẽ, lại có thêm vết thương thật sự không tốt.
Tiết Đông Mai lắc đầu, đẩy hắn ra đi qua, hung hăng nói với Dương Mục, "Ngươi như vậy là sao, nói không lại liền muốn đánh người!"
Đàn ông đấu với đàn ông, bây giờ lại xuất hiện một cô gái, thiếu chút nữa còn ăn nắm đấm của mình, Dương Mục mặt đỏ tai hồng không biết nói gì, nhưng cô gái đứng bên cạnh nói, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, "Cô nương có sao không?"
Tiết Đông Mai lắc đầu, thái độ của đối phương rất tốt, nàng cũng không thể quá tệ.
Nhưng vừa rồi quá nguy hiểm, nếu không phải nàng chạy ra, nắm đấm kia khẳng định rơi trên mặt Chử Cao Tinh.
Tiết Đông Mai trách móc, "Như thế nào đi nữa, cũng không thể đánh người."
"Việc này là bọn ta đã mạo phạm, ta thay Dương Mục nói lời xin lỗi cô nương, hy vọng cô nương rộng lượng, không cần chấp nhặt hắn.
Chỉ là không biết cô cùng vị công tử này, là.." Nàng có chút chần chờ nói.
Tiết Đông Mai nói, "Ta và hắn là bằng hữu."
Những người đối diện lập tức nhìn nhau.
Hầu hết các công tử tiểu thư trong thành Vũ Châu phần lớn đều quen biết nhau, cũng chưa bao giờ gặp qua Tiết Đông Mai.
Mà con cái của những nhà bình thường, chỉ