“Tiểu thư đồng” xấu hổ đỏ mặt.
Lúc ấy hắn nhất định là bị quỷ ám nên mới nghe lời nương hắn nói, gì mà làm thư đồng cho Khương Dương.
Nương hắn lúc ấy nói sao nhỉ, nói là người ta vì chỉ điểm cho hắn nên mới rước lấy phiền toái. Nhà ta cũng chẳng phải loại người có ơn không báo, con giúp Khương Dương chắn hết mấy cái phiền toái ấy, cũng coi như trả người ta một phần ân tình.
Tần Tử Ngọc cũng không muốn nợ gì Khương Dương, hơn nữa cũng cảm thấy mấy năm này nghe lời nương hắn cũng không sai, ngược lại còn có tác dụng nên cũng đồng ý.
Nhưng hắn không ngờ tới làm thư đồng còn phải ăn mặc thành như vậy nhưng đã đồng ý rồi, nương hắn căn bản không cho hắn cơ hội đổi ý.
Đúng là sau khi hắn đi rồi, không ai muốn nhét người vào chỗ Khương Dương nữa.
Nhưng việc này một truyền mười, mười truyền trăm, ai cũng biết hắn đường đường là công tử tri huyện, là cử nhân.
Người cùng trước tới bái phỏng Khương Dương đều tới chê cười hắn.
Hắn cảm thấy mất mặt, muốn bỏ đi không làm nữa, lúc ấy Khương Dương nói: “Đường là do mình chọn, người khác chê cười ngươi thì sao chứ? Bọn họ tới giờ nhiều nhất cũng chỉ trúng tú tài, ngươi ở cùng với họ thì cầu được cái gì chứ?”.
Tần Tử Ngọc đáp: “Ta gì cũng không cầu, người muốn mặt, cây cần vỏ, ta đã thay ngươi giải quyết hết mớ phiền toái kia, cũng tính là trả lại những gì đã nợ”.
“Thể diện có là gì chứ?”. Khương Dương nhìn hắn chậm rì rì nói. “Ngươi muốn tiền đồ hay thể diện? Việt Vương Câu Tiễn vì Tuyết Quốc mà cam nguyện nằm gai nếm mật, Hàn Tín chịu nhục sau cũng trở thành một vị công thần anh minh… Bọn họ ai không mất mặt hơn ngươi? Chờ ngày nào đó ngươi có thành tựu rồi, mọi người dù có nói tới chuyện hiện tại, cũng chỉ là tô điểm thêm sự rạng rỡ cho cuộc sống của ngươi thôi”.
“Ta của sau này?”.
Tần Tử Ngọc thật sự lung lay, tố chất hắn không thấp, không thì lúc trước cũng sẽ không một hai phải so đo với Khương Dương.
Đời này hắn chỉ làm một cử nhân, rồi lại dựa vào cha hắn mà tranh lấy một chức quan không cao không thấp, hắn không muốn.
Bởi vì lời này của Khương Dương, hắn ở lại làm thư đồng cho Khương Dương, lúc vào kinh cũng chưa nói muốn thay trang phục.
Nương hắn còn rất vui, lúc tới kinh rồi vẫn kích động không ngủ được, luôn trộm nhắc mãi với hắn, nói hắn sẽ có bước ngoặt lớn!
Tần Tử Ngọc vẫn còn nghi ngờ lời nói của Khương Dương, nghĩ tới sang năm Khương Dương trúng tiến sĩ, không phải còn tới Hàn Lâm Viện báo danh sao? Cũng không có thực quyền gì, nhiều nhất cũng chỉ dạy hắn một chút trước khi thi. Hiện nay Khương Dương còn chưa thi đỗ, nương hắn có phải vui mừng quá sớm rồi không?
Tới Thẩm gia, Tần Tử Ngọc nhìn thấy bảng hiệu của phủ Vinh Quốc công rồi mới biết được tại sao nương hắn lại kích động như vậy.
Nói khó nghe chính là, hắn tự hào là công tử tri huyện, là thân phận thiếu niên cử nhân nhưng đến tư cách vào cửa lớn phủ Quốc công cũng không có!
Tiền đồ của Khương Dương ra sao, đứa ngốc cũng có thể thấy được. Có thể được hắn dìu dắt, còn không phải là bước ngoặt lớn sao!
Cho nên hắn để Khương Đào cười xong cũng không thẹn quá mà giận, chỉ đỏ mặt thẹn thùng.
Ngược lại là Khương Đào ngượng, vội vàng nhịn cười nói: “Bộ dạng này của Tử Ngọc kỳ thật cũng rất đáng yêu nhưng không hợp với ngươi. Tới đây rồi thì cứ mặc đồ của mình đi”.
Tần Tử Ngọc không đồng ý luôn mà là nhìn về phía Khương Dương, thấy Khương Dương gật đầu rồi hắn mới cười, vô cùng vui vẻ đi thay quần áo.
Sau Khương Đào sai người đi bố trí thêm một gian phòng ở viện của Khương Dương, lại đưa Hoàng thị tới phòng cho khách nghỉ ngơi.
Dàn xếp cho họ xong, trong phòng chỉ còn người nhà, Khương Đào mới cười cho đủ, chỉ vào Khương Dương nói: “Tần phu nhân xưa nay nghĩ gì muốn nấy, người hắn lớn như vậy còn cho hắn giả làm thư đồng. Nhưng đệ không phải người như vậy, sao còn đùa theo? Để tỷ đoán, Tần Tử Ngọc có thể thuận theo như vậy, có phải đệ nói với hắn cái gì không?”.
Giáo dục đòn roi của Hoàng thị có uy lực kinh người nhưng dù sao tác dụng cũng có hạn, Tần Tử Ngọc dù có bị ép làm thư đồng cho Khương Dương nhưng lại tự giác cầm đồ cho Khương Dương, còn đưa trà cho hắn cũng không phải dùng vũ lực ép làm là được. Càng giống như hắn cam tâm tình nguyện.
Trong phòng không có người khác, Khương Dương cũng không gạt nàng, lập tức nói lại lời nói với Tần Tử Ngọc lúc ấy cho nàng nghe.
Khương Đào nghe xong kinh ngạc nói: “Đệ còn có thể để cho hẳn trở thành Câu Tiễn hay Hàn Tín thứ hai?”.
Khương Dương nhún vai nói: “Đệ không hứa hẹn những cái đó, chỉ là lấy ví dụ thôi. Việc học ta sẽ chỉ điểm cho hắn, lại mài giũa tính tình của hắn, sau này nên đi đường như nào còn phải xem chính hắn”.
Khương Đào nghe ra được hắn thật sự chuẩn bị giám sát Tần Tử Ngọc học hành hướng thiện, lại nói: “Tần phu nhân giúp nhà ta không ít, nàng lại chỉ có một hài tử là Tần Tử Ngọc. Chúng ta có thể giúp đỡ một ít nhưng đệ không cần thiết vì ta mà làm những chuyện ấy, biết không?”.
Khương Dương không phải người nhiệt tình, trước kia cũng có xích mích với Tần Tử Ngọc, hắn có thể bỏ qua chuyện cũ đã coi như rộng lượng lắm rồi, dựa vào tính tình của hắn hẳn sẽ không bao đồng như vậy.
Khương Đào nghĩ chắc hẳn lại vì người tỷ tỷ như nàng rồi.
Khương Đào nghĩ không sai, Khương Dương đúng là vì nàng.
Nhưng không phải vì tình nghĩa của nàng và Hoàng thị mà là nghĩ mấy tỷ đệ không có căn cơ ở kinh thành, năm sau dù hắn có trúng tiến sĩ, ở bá tánh bình thường cũng coi như cá chép vượt vũ môn, tại danh môn thế gia lại chẳng hiếm thấy mấy, nhiều nhất cũng chỉ tán thưởng hai câu, bản chất cũng không thay đổi được cái gì.
Hắn muốn tăng kinh nghiệm chờ thăng quan, cũng cần được giúp đỡ. Tần Tử Ngọc là một lựa chọn không tồi.
Tần Tử Ngọc có tài nhưng không vượt qua hắn, người cũng không vụng về, chỉ có tính tình hơi hẹp hòi.
Đây cũng không phải là khuyết điểm trí mạng, cũng có thể sửa được. Ít nhất là làm thư đồng lâu như vậy, Tần Tử Ngọc cũng chưa thẹn quá hóa giận trở mặt với hắn, có thể thấy được vì tiền đồ, hắn vẫn phân rõ nặng nhẹ.
Hơn nữa Tần Tử Ngọc cũng cùng hắn tới kinh thành, nếu được hắn nâng đỡ lên làm quan, cũng tính như nửa môn sinh của hắn.
Không thì lấy lý lịch của hắn muốn nhận được một môn sinh đắc ý, không biết phải chờ tới năm nào, cũng không thể nghĩ như người ở huyện thành, dạy mấy hài tử kia, còn không bằng chờ Khương Lâm lớn, hai huynh đệ làm trụ cột trong nhà.
Hắn muốn nghĩ lâu dài nhưng còn chưa có kế hoạch cụ thể, chỉ có thể đi bước nào tính bước tiếp, sợ Khương Đào lại muốn khuyên hắn cứ đọc sách là được, không cần nghĩ nhiều như vậy, dứt khoát một chữ cũng không nói, chỉ nói: “Đệ hiểu rõ, kỳ thật đệ vốn là muốn học cho tốt, học vấn của Tần Tử Ngọc cũng không tính quá kém, dạy hắn một chút cũng chính là tự đệ ôn lại”.
Từ khi Khương Dương tham gia khoa cử sau là càng ngày càng có chủ kiến của mình, Khương Đào cũng dần dần coi hắn đã trưởng thành rồi.
Thấy hắn hiểu rõ được việc mình làm, Khương Đào cũng không nói gì thêm.
Qua chính ngọ, nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm trưa, Hoàng thị và Tô Như Thị đi đường mệt mỏi, Khương Đào sai người đưa cơm tới viện cho họ.
Qua giờ ngọ, Khương Đào lấy y phục mới đã làm xong cho hắn mặc thử.
Tuy vậy bởi vì Khương Dương lại cao hơn một ít, trừ việc áo ngủ rộng thùng thình ra, những mặt khác đều là ngắn.
Buổi chiều Tiêu Giác tới đây, hắn ăn mặc nhẹ nhàng đơn giản, chỉ dẫn theo một mình Vương Đức Thắng.
Sau ngày Khương Đào và Tiêu Thế Nam vào kinh xong đều chưa thấy hắn, cũng biết hắn bận rộn, nghe người ta nói là một ngày chỉ ngủ được hai, ba canh giờ, ngay cả Tiêu Thế Nam ham chơi nhất cũng không nỡ quấy rầy hắn.
Hắn mang một hộp điểm tâm và mấy vò rượu ngon tới, nói là đón gió tẩy trần cho Khương Dương.
Xưa nay hắn để cho người thẩm thẩm là Khương Đào thể diện,