Tiêu Giác nghe thấy được thái giám thông tri rằng ở ngoài có mấy chục người tới tìm Khương Đào còn rất kinh ngạc, cười với nàng: "Không ngờ thẩm tới kinh thành một tháng cũng đã tích được nhiều nhân mạch như vậy".
Khương Đào xấu hổ cười cười, sau đó lập tức đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Thời Ân – không phải nói người thường chờ vào không được, cũng không dám tới gần sao? Bên ngoài là chuyện gì?
Thẩm Thời Ân nhún vai. Chuyện này có thể trách hắn sao? Việc nam nữ hắn vốn không biết, không thì cũng sẽ không độc thân 22 năm mới cưới được Khương Đào. Hắn nào biết được mấy quý nữ này vì tiến cung mà lớn mật như vậy đâu?
Phu thê hai người đang mắt đi mày lại, Tiêu Giác đã sai người đưa người vào.
Theo như suy nghĩ của hắn, tính tình của thẩm hắn rất tốt, đương nhiên là đáng kết giao.
Hiện nay nhìn thấy nhiều người muốn kết giao với Khương Đào như vậy, Tiêu Giác đương nhiên vui mừng.
Hắn ra lệnh một tiếng, Khương Đào muốn từ chối cũng không kịp, thái giám đã đưa người vào rồi.
Gần 30 quý nữ nối đuôi nhau đi vào, trước hành lễ với Tiêu Giác.
Tiêu Giác mời dậy, sau đó dò hỏi nhìn về phía Khương Đào: "Thẩm ở chỗ này nói chuyện có cần trẫm phải tránh đi?".
Khương Đào vội xua tay. Nàng tới đây vốn là để tránh những người này, trước mắt nếu tránh không được, chỉ có thể căng da đầu đi gặp. Nhưng chuyện này chủ yếu vẫn là về Tiêu Giác, nếu chính chủ là hắn chạy rồi, nàng không phải là một mình đối mặt à?
"Ta chỉ cần một góc là được, không đến mức để con nhường chỗ cho". Khương Đào vừa nói vừa lanh tay đè Thẩm Thời Ân đang muốn rời đi.
Thẩm Thời Ân có chút xấu hổ ho một tiếng, nói: "Đều là nữ quyến, ta ở nơi này không tiện".
Nụ cười trên mặt Khương Đào bất biến nhưng ống tay áo lại véo eo hắn: "Doanh trướng nhiều người như vậy, Thánh thượng còn ở đây, chàng có gì không tiện?".
Người này thật gian quá!
Cháu trai của hắn tuyển hậu, người làm thẩm như nàng còn bị tra tấn như này, hắn là cữu cữu ruột còn muốn chạy? Tưởng bở!
Thẩm Thời Ân cũng ngượng ngùng kêu đau xin tha trước mặt người khác, chỉ đành mặt không đổi sắc nói: "Đúng vậy, dù sao hai ngày trước cũng mệt rồi. Ta đây ngồi một bên cũng được đi?".
Này còn được.
Khương Đào để cho Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác ngồi một bên mà nàng ở trong doanh gặp khách.
Những quý nữ này giao tế với nàng hai ngày, xem như nắm được tính tình của nàng.
Vinh Quốc công phu nhân đừng nhìn là xuất thân bình dân áo vải nhưng cách nói đi đứng cực tốt, cầm kỳ thi họa cũng rất có chính kiến khiến các nàng cảm giác bản thân không phải đang đàn gảy tai trâu.
Hơn nữa mới rồi nghe lời của Tiêu Giác nói, là muốn đem doanh trướng ngự dụng lại cho nàng.
Đây là thể diện lớn biết bao chứ!
Các nàng quả nhiên không công lược sai đối tượng!
Hơn nữa, đây đã là ngày săn thú cuối cùng rồi, mọi người đương nhiên càng thêm ra sức.
Người thì nói: "Hôm qua được phu nhân chỉ điểm, sau khi trở về ta suy tư một phen, đầu của bài thơ kia quả nhiên bi thương một chút, nay đã làm một bài thơ mới, phu nhân xem giúp ta có được không?".
Người lại nói: "Hôm qua phu nhân nói ta vẽ rất tốt, còn nói nếu dùng hoa cỏ của ta để làm hoa văn là cực tốt. Suốt đêm qua ta đã thêu một bức bách hoa, mời phu nhân nhìn xem loại hoa nào tốt hơn".
......
......
Những lời này đúng là đều do Khương Đào nói nhưng bởi vì đã nói lời như vậy khá nhiều nên ấn tượng của nàng cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng bị hỏi cũng không còn cách nào, nàng chỉ có thể cười trừ, đổi một lời khen khác.
Sau còn có đánh đàn, thư pháp,...
Thẩm Thời Ân đang ở cùng với Tiêu Giác tại một góc của doanh luyện chữ, từ góc của bọn họ nhìn qua, chỉ có thể thấy được góc nghiêng của mấy thiếu nữ.
Hắn đương nhiên sẽ không đi nhìn người khác, chỉ là nhìn tức phụ nhà mình rõ ràng xấu hổ muốn kêu cứu lại không thể không trưng ra nụ cười, hắn càng nhìn càng thấy đáng yêu, nhìn sao cũng không thấy đủ.
Tiêu Giác thấy hắn nghiêng đầu nhìn về phía kia, cũng gác bút ngẩng mắt.
"Thẩm còn đang ở đây đấy". Tiêu Giác có lòng nhắc nhở.
Thẩm Thời Ân còn đang nhìn Khương Đào, không lý do mà nghe một câu như vậy còn đang sửng sốt, sau đó mới hiểu là Tiêu Giác còn đang lo hắn nhìn cô nương nhà người ta!
"Thôi đi! Con coi ta là ai?". Thẩm Thời Ân cười mắng hắn, "Ta ở trong lòng con mà là người như vậy sao?".
Tiêu Giác cũng chỉ đùa hắn. Cữu cữu nhà mình là người như nào hắn rõ nhất. Nếu cữu cữu hắn trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, cũng chẳng tới mức bây giờ chưa có một mụn con.
Hắn mím môi cười: "Con cũng chưa nói gì, cữu cữu sao lại thẹn quá thành giận rồi?".
Thẩm Thời Ân cũng cười theo mắng hắn, "Con tốt thì không học lại học theo Tiểu Nam đi gây chuyện, lời đùa nghịch như vậy cũng nói được".
Tiêu Giác rũ mắt cười cười.
Hắn mặc ác thường phục màu xanh đen thêu hoa văn rồng, nhan sắc cao cộng với các loại đồ đi kèm khiến cho người khác có cảm giác rất trầm ổn. Nhưng ngay lúc hắn cười lên như vậy, trên khuôn mặt lại có chút phấn chấn của thiếu niên.
Thẩm Thời Ân thấy được trong lòng cũng mềm ra.
Hai người họ đã nhận nhau được một thời gian, ban đầu khi ở huyện thành, bởi vì hồi kinh xong còn nhiều chuyện cần làm nên hai người vội vã lên đường, thời gian ở chung với nhau không nhiêu.
Sau khi về kinh, Thẩm Thời Ân lại âm thầm cảm thấy vụ án của Thẩm gia có khúc mắc gì đó.
Trong lòng có nghi ngờ với hoàng thất, hắn cũng không tự nhiên được với Tiêu Giác. Thật cũng không phải cố ý xa cách hắn, chỉ là rất nhiều lúc có nhiều người và nhiều chuyện bên mình, không lúc nào không nhắc nhở hắn Tiêu Giác là hoàng đế, khiến hắn chẳng thế coi Tiêu Giác là cháu ngoại nhà mình.
Hiện giờ thấy hắn như vậy, Thẩm Thời Ân bỗng nhiên chẳng nghĩ nhiều vậy nữa. Bản án cũ của Thẩm giá khẳng định là cần tra thêm nhưng kết quả còn chưa biết, không thể bởi vì một kết quả chưa rõ ràng mà tổn hại tới tình thân được.
"Chữ này của con...". Khóe miệng hắn giương lên, nhìn chữ Tiêu Giác luyện, cười nói: "Sao chẳng khác gì lúc nhỏ vậy?".
Đại đa số nam tử luyện chữ đều sẽ viết theo phong cách cứng rắn tiêu sái, khí thế vô cùng. Nhưng Tiêu Giác thì khác, khi còn nhỏ hắn thích chữ nhỏ của Vệ phu nhân, trộm luyện mấy nắm, chữ viết rất duyên dáng.
Chờ tới khi hắn lớn hơn rồi mới cảm thấy chữ này không được, vội vàng học thể chữ khác. Nhưng lúc ấy cũng đã muộn rồi nên bình thường Tiêu Giác viết còn được nhưng lúc viết chữ