Khương Dương giãy giụa muốn xuống giường nhưng bị lão thái thái Tôn thị vô tình trấn áp, nói hắn bắt buộc phải nằm đó nghỉ ngơi.
Mà ở nhà chính Khương gia, lão thái gia đã phân phó hai cái tức phụ đi chuẩn bị cơm trưa, muốn bọn Thẩm Thời Ân ở lại dùng cơm.
Thẩm Thời Ân lại nói không cần, nói hắn về trước chuẩn bị sính lễ, chờ hạ sính xong sẽ lại tới.
Quy củ nông gia tuy rằng không nhiều như nhà giàu có, không chú ý cái gì tam thư lục lễ nhưng cũng có quá trình hạ sính. Khương lão thái gia không có nghĩ tới những thứ đó, việc hôn nhân này cũng là vội vã ra quyết định, phá hủy quy củ ở chính gia đình mình, cũng chẳng ép người khác phải theo quy củ nữa. Hơn nữa, nghĩ Thẩm Thời Ân là khổ dịch, hẳn cũng không thể chuẩn bị được cái gì.
Nhưng nếu Thẩm Thời Ân nói vậy, Khương lão thái gia cũng không thể từ chối, cười đồng ý, để Khương Đào tiễn mấy người Thẩm Thời Ân ra khỏi cửa.
Khương Đào từ khi nói chuyện với Thẩm Thời Ân xong, sau cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn, hai má đỏ ửng cũng không có dấu hiệu giảm bớt.
Thẩm Thời Ân tuy nhìn có vẻ trấn định nhưng chỉ có Tiêu Thế Nam đi bên cạnh hắn mới biết mới khi nãy ra khỏi Khương gia, biểu ca nhà hắn đi cùng tay cùng chân.
Hai người một trước một sau mà đi, tuy rằng cái gì cũng không nói nhưng có một loại không khí khác lạ, khiến người bên cạnh cảm thấy không thích hợp, phảng phất như người xuất hiện bên cạnh hai người họ đều là dư thừa.
Cũng chỉ có Triệu Đại Toàn đi giữa bọn họ là vui tươi hớn hở, chốc lát nói với Thẩm Thời Ân: “Thẩm huynh đệ thật có phúc khí, muội muội Khương gia là một cô nương tốt, sau này khẳng định có thể trở thành người nội trợ hiền hậu”. Chốc chốc lại nói với Khương Đào: “Muội muội Khương gia cũng là bỉ cực thái lai, phúc trạch thâm hậu. Ta thấy Thẩm huynh đê chính là người vô cùng có bản lĩnh. Ta sẽ chờ uống rượu mừng của hai người”.
Hắn chính mình nói không ngừng, Thẩm Thời Ân cùng Khương Đào lại có chút mất hồn mất vía, còn câu được câu không mà đáp lời hắn. Tiêu Thế Nam thật sự nhìn không được mới kéo Triệu Đại Toàn đi.
Rốt cuộc chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này Khương Đào mới thấp thỏm mà mở miệng: “Hôm nay, thật là đa tạ Thẩm công tử”.
Lời vừa nói ra, Khương Đào liền có chút hối hận cảm thấy chính mình nói cái gì vậy? Không lý do, thật giống như nói là vì tình thế bắt buộc mới đính hôn với mình. Tuy rằng tình thế kia là một phần nhưng ân công khẳng định đối với nàng có hảo cảm. Lời này của nàng thật giống như phủ định sự hảo cảm này vậy.
Thẩm Thời Ân nghe xong cũng khẽ cười, đè thấp thanh âm nói: “Không cần cảm tạ, chúng ta như nhau thôi”.
Ẩn ý đương nhiên là việc Khương Đào thổ lộ trước mặt trưởng bối rồi.
Hắn cố tình đè xuống thành thanh âm trầm thấp, hệt như tình nhân rủ rỉ bên tai nhau vậy nhưng rõ ràng lời nói lại có chút ý cười. Khương Đào không nghĩ tới hắn có một mặt đùa nghịch như vậy, ngẩng đầu khiếp sợ nhìn hắn.
Gương mặt thiếu nữ đang đà phiếm hồng, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, ngây ngốc trông vô cùng đáng yêu. Đặc biệt là khi hai người đã đính hôn, nàng là thê tử sắp qua cửa của hắn, vài phần đáng yêu này trong mắt Thẩm Thời Âm được phóng đại gấp mấy chục, mấy trăm lần đáng yêu.
Ý cười trên mặt Thẩm Thời Ân dày thêm mấy phần, muốn duỗi tay xoa đỉnh đầu nàng nhưng lại cảm thấy bên cạnh có người, không hợp lý nên đành thu tay trở về, nhẹ nhàng nói: “Ta đi nhé, mấy ngày sau lại tới”.
Không biết như thế nào, thấy hắn thu tay, trong lòng Khương Đào cũng có chút cảm giác mát mắt.
Nàng kỳ thật không muốn Thẩm Thời Ân cứ như vậy liền đi, trong bụng còn rất nhiều chuyện muốn nói nhưng ngàn lời vạn lời tới bên miệng rồi lại không biết nói từ đâu.
Nàng muốn nói lại thôi, bộ dáng có chuyện muốn nói. Thẩm Thời Ân liền thực kiên nhẫn mà chờ, thẳng cho tới khi phía sau truyền tới một đạo âm thanh thanh thúy vang lên…
“Tỷ tỷ đứng ở cửa làm gì vậy?”. Tiểu Khương Lâm cầm trong tay chiếc một que gỗ, trên que gỗ là một khối kẹo đồng tiền bằng mạch nha. Hắn vui sướng chạy tới bên người Khương Đào, nhón chân muốn đưa kẹo đường cho nàng, “Tỷ tỷ ăn kẹo nè, rất ngọt”.
Khương Đào lắc đầu nói không ăn. Còn ăn kẹo gì nữa? Trong lòng nàng ngọt tới chảy mật rồi. Khương Đào đã một buổi sáng không gặp hắn, vội hỏi hắn đi đâu, Khương Lâm nói buổi sang nhị bá nương cho hắn hai đồng tiền, để hắn và Khương Kiệt đi chợ chơi.
Chợ gần đây là nơi mấy thôn tụ lại cùng buôn bán đồ, ngày thường cũng không quá náo nhiệt nhưng hiện tại đã là cuối năm, cần phải mua nhiều đồ, chỗ đó cũng náo nhiệt hẳn lên, còn hấp dẫn không ít người bán kẹo đường có tay nghề tới bày quán.
Khương Đào vừa nghe cũng hiểu, đây là Chu thị