Lúc Khương Đào ra tới nơi, Thẩm Thời Ân cũng vừa vào tới sân nhà Khương gia.
Hắn vẫn mặc một thân áo xám sờn cũ nhưng bởi vì vóc người quá đẹp, khiến cho ai nhìn thấy cũng sẽ không để ý hắn mặc cái gì. Rốt cuộc là tướng mạo như vậy có mặc cái gì cũng giấu không được khí chất tự nhiên ấy đâu. Ánh nắng nhẹ chiếu lên người hắn tôn lên vào cơ bắp rắn rỏi, cả người đẹp hơn rất nhiều.
Chỉ là hôm nay hắn có chút nghiêm túc, môi mím chặt. Hơn nữa, hắn bình thường cũng rất lạnh lùng, chỉ hận không viết ra cái bảng đặt cạnh “vật thể sống chớ lại gần”.
Cho tới khi Khương Đào ra đón, sắc mặt hắn mới nhu hòa đi đôi chút.
Thấy trong tay hắn còn cầm theo một con thỏ, Khương Đào cười cười: “Không cần lần nào tới cũng mang theo đồ đâu”.
Người nhà nông đều biết, thực chất săn thú cũng không phải việc gì dễ dàng, phải học hỏi rất nhiều thứ. Càng đừng nói là thời tiết lạnh như vậy, dã thú đều trốn đi đâu mất, đi đâu mà tìm được. Ngay như trước đó Khương Đào ở ngôi miếu, ở mãi cũng chỉ thấy có một con gà.
Nhưng Thẩm Thời Ân thì không giống, lúc xem mắt, mang theo một đôi thỏ, lúc hạ sính thì khiêng tới một con lợn rừng, hôm nay lại cũng săn được. Cứ như thể mấy con thú này tùy tiện vào rừng là sẽ bắt được một con.
Lúc này, Tiền Phương Nhi cũng ra khỏi phòng, ngay khi nhìn thấy Thẩm Thời Ân, nàng ta như bị điểm huyệt vậy.
Nàng sao cũng nghĩ không ra đại anh hùng trong lòng mình lại ở Khương gia.
Trong mắt Thẩm Thời Ân chỉ có Khương Đào, căn bản không chú ý tới sau nàng còn có người.
“Bên ngoài gió lớn, muội vào trong nhà trước đi, huynh đi qua bái kiến lão thái gia và lão thái thái, sau đó sẽ đi tìm muội”.
Khương Đào rũ mắt nói được.
Chờ Thẩm Thời Ân đi rồi, Khương Đào quay người liền thấy Tiền Phương Nhi đứng đó ngây ngốc.
Khương Đào cũng không quan tâm nàng làm cái gì, chỉ nói nếu muội muội đã đi ra rồi thì ta không tiễn nữa.
Nhưng không nghĩ tới, nàng vừa mới ngồi xuống, Tiền Phương Nhi cũng chạy theo vào.
Khương Đào cầm kim lên, không kiên nhẫn nói: “Ta biết muội có một mối hôn nhân tốt, lại từng được một vị anh hùng cứu giúp, rất tốt, vô cùng tốt. Nếu muội không còn việc gì nữa, về nhà đi. Cũng cho ta một cái không gian để làm việc”.
Tiền Phương Nhi vẫn ngây ra, giống như không nghe được sự châm chọc trong lời nàng nói, một lúc lâu sau mới hỏi: “Người mới vừa tới là ai?”.
Khương Đào nhìn nàng như nhìn đứa ngốc, người này đúng là không ít tật xấu? Trước đó còn vừa như vô tình mà cố ý khinh bỉ việc nàng lấy khổ dịch, bây giờ Thẩm Thời Ân tới cửa, nàng lại có suy nghĩ gì?
Tuy vậy, Khương Đào cũng mau lấy lại tinh thần, đúng là dáng người của phu quân tương lai nhà mình quá tốt khiến mọi người căn bản nghĩ không ra xuất thân của hắn là khổ dịch.
Trong lòng Khương Đào có chút tự hào, đang muốn tiếp chuyện, Thẩm Thời Ân đã đi vào.
Khương Đào cũng mặc kệ vị muội muội plastic này, đứng dậy rót trà cho Thẩm Thời Ân.
“Hôm nay trời hơi lạnh lại còn có gió lớn, huynh uống ly trà cho ấm người”.
Lá trà tuy là cha của nguyên thân thường dùng để mời khách, ở nông thôn đã coi là rất tốt rồi nhưng với người như Thẩm Thời Ân, đương nhiên là không được.
Tuy vậy nhìn Khương Đào tự tay pha trà cho hắn, bàn tay trắng như ngọc chậm rãi mở nắp trà, lấy lá trà bỏ vào, rồi lại rót thêm nước ấm.. Một loạt động tác như vậy đương nhiên là cảnh đẹp ý vui, khiến người khác không dời mắt được.
Thẩm Thời Ân còn chưa có uống đã cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Cầm chén trà nóng trong tay, thầm thở nhẹ một hơi sau mới phát hiện ra trong phòng còn có người.
Hắn chỉ cho là bằng hữu hay tỷ muội nào đó của Khương Đào, cũng chỉ gật nhẹ đầu xem như chào hỏi, sau quay qua nói chuyện với Khương Đào: “Mỏ đá đã nghỉ nhiều ngày, vốn muốn sớm tới thăm muội. Chỉ là nghe nói nhà muội xảy ra chút chuyện, không dám tới quấy rầy. Hôm nay Toàn ca giúp A Dương tới truyền lời nên ta lập tức tới đây”.
Khương Đào thực nghĩ không ra Khương Dương sẽ thay mình mời Thẩm Thời Ân tới, thầm nghĩ quả nhiên không uổng công thương tiểu tử kia nhiều như vậy. Tuy vậy đệ đệ mình xưa nay chưa từng tỏ thái độ gì với vị tỷ phu gì nhưng sao nay lại xoay mình bất ngờ thế? Sợ là lại hiểu lầm chuyện gì.
Khương Đào nhẹ nhàng đáp: “Nhà muội cũng không có chuyện gì bí mật, bên ngoài hẳn là đã đồn khắp rồi, chính là chuyện phân gia”.
Thẩm Thời Ân gật đầu, nghĩ muốn hỏi nàng có bị ai bắt nạt gì hay không nhưng bên cạnh lại còn có một người nữa, chuyện riêng tư như vậy không tiện mở miệng.
Hắn hơi nhíu mày liếc Tiền Phương Nhi một cái, người này sao lại chẳng có mắt nhìn gì thế? Phu thê bọn họ đang nói chuyện mà nàng ngồi đó nghe cái gì?
Từ khi hắn tiến vào, Tiền Phương Nhi vẫn luôn nhìn hắn, một bụng tâm tư không cách nào nói ra được. Đột nhiên phát hiện Thẩm Thời Ân nhìn mình, mắt Tiền Phương Nhi sáng lên, nói: “Vị công tử này… Không biết huynh có nhận ra ta không?”.
Lời này không đầu không đuôi, Thẩm Thời Ân nghe xong cũng rất sửng sốt.
Khương Đào đã thấy có chút không đúng, tầm mắt di chuyển giữa hai người Thẩm Thời Ân và Tiền Phương Nhi.
Tiền Phương Nhi nhìn về phía Thẩm Thời Ân thì hai má ứng đỏ, ánh mắt si mê không ngừng, ai nhìn cũng thấy được đây là biểu hiện chỉ có khi nhìn thấy ý trung nhân.
Lại nghĩ tới những lời Tiền Phương Nhi vừa nói với nàng, nàng đã đoán ra được phần nào rồi.
Mà Thẩm Thời Ân cũng thấy được Tiền Phương Nhi không đúng. Cái loại ánh mắt này hắn không hề xa lạ, lời nói không đầu không đuôi như vậy càng là nghe được không ít, rất nhiều cô nương ở kinh thành cũng đã từng hỏi hắn như vậy. Cho nên hắn tập mãi thành thói quen cũng không để ý tới. Nhưng nếu là lúc ấy thì không tính, hiện tại hắn đã có một vị hôn thê rồi, cô nương này còn nói như