Mọi người ở nông gia đều dậy sớm, lúc Khương Đào ở trong phòng rửa mặt, Khương lão thái gia và lão thái thái đã dậy rồi.
Lão thái thái đang ở trong bếp nấu cháo, sau đó nhìn về phía tam phòng.
Khương lão thái gia vừa uống trà vừa nói: “Bọn họ mới thành thân, bà để cho A Đào ngủ thêm một chút”.
Lão thái thái vừa lắc đầu vừa cười, “Tôi sao không muốn cháu gái mình ngủ thêm một chút chứ? Chỉ là lo lắng cho nàng thôi”.
Thẩm Thơi Ân có bao nhiêu tráng kiện, cũng không cần nhiều lời. Đặc biệt là sáng hôm nay, hắn vừa dậy, trước tiên uy vũ đánh một bộ quyền, rồi sau đó lại ở trong sân bổ một đống củi, Khương lão thái gia thấy mà phải tán thưởng một phen.
Hơn nữa, mấy ngày nay lão thái thái ở chung với Khương Đào, đúng là cũng có thêm vài phần cảm tình, trước đó trong nhà nhiều hài tử, lão thái thái cũng chưa từng chú ý qua đứa cháu gái này. Nhưng sau khi phân gia xong, trong nhà cũng chỉ có mỗi vài người, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Lão thái thái và Khương Đào mới có thời gian đơn độc ở chung.
Năm trước Khương Đào vì thêu thùa mà ốm đi một vòng, đầu năm có thể ăn thức ăn mặn nhưng bởi vì nàng cứ mãi bận thêu thùa, cũng không dưỡng béo được lên là bao.
Lão thái thái nhìn đều thấy không đành lòng, đi khuyên nàng vài lần, Khương Đào ngoan ngoãn nghe bà lải nhải, cũng không chê nàng phiền, chỉ cười nói chính mình đã biết.
Sau đó lão thái thái thấy nói không được nàng, để cho Khương Dương đi khuyên nàng, Khương Dương bất đắc dĩ xua tay, nói: “Nãi như nào biết ta không khuyên cơ chứ? Hôm nay ta cũng đã nói với nàng, mồm mép cũng chai cả rồi”.
Lão thái thái cũng thấy kỳ quái, nói tỷ tỷ người của hồi môn cũng đã chuẩn bị xong, gia gia ngươi cũng nói chờ nàng dọn ra ngoài sẽ trợ cấp cho nàng một phần, sao phải vất vả như vậy.
Khương Dương nhíu mày thở dài nói: “Ăn Tết, ngay cả y phục mới nàng cũng không mua, còn có thể là vì ai?”.
Đương nhiên là vì hắn và A Lâm.
Lão thái thái coi Khương Dương còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, người khác tốt với Khương Dương, so với đối tốt với bà còn tốt hơn rất nhiều lần. Biết được chuyện này, lão thái thái mới bắt đầu có sự thương tiếc với Khương Đào.
Sau đó, Khương Đào cũng học làm quần áo với bà. Khương Dương không cho nàng chạy loạn, nàng không ở lì trong phòng, liền giúp đỡ lão thái thái làm việc nhà, làm trợ thủ.
Trước không nói nàng làm việc như thế nào, chỉ là tình tình không vội vàng, nóng nảy, lão thái thái nói gì nàng cũng kiên nhẫn lắng nghe, thập phần khó có được. Không có trưởng bối nào không thích hài tử như vậy.
Cho nên đêm trước đó, lão thái thái không yên tâm đi về phía tân phòng, nàng cũng không dám tới quá gần, chỉ là nghe âm thanh Khương Đào hừ hừ như tiếng mèo kêu, cũng đỏ mặt mà quay về.
Con mèo nhỏ hừ hừ cho tới khi ánh mặt trời vừa lên, lão thái thái vừa đúng lúc dậy đi nhà xí, đúc lúc lại nghe được vừa vặn.
Cho nên lão thái thái không phải oán trách Khương Đào dẫy trễ mà là sợ nàng bị thương, không dậy được.
Cũng may sau đó không lâu, Khương Đào và Thẩm Thời Ân liền cùng nhau từ phòng ra.
Lão thái thái lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói chuẩn bị ăn cơm thôi.
Khương Đào cũng đi qua hỗ trợ.
Lão thái thái thấy nàng vừa đi vừa làm bộ giận dỗi cũng cười nói con ngồi đi, cũng chỉ là mấy chén cháo, một ít đồ ăn, ta làm được.
Không lâu sau, thức ăn đã chuẩn bị xong, Thẩm Thời Ân cũng gọi ba đệ đệ lên trên nhà.
Bữa trưa cũng đơn giản, chỉ có một nồi cháo đặc và một ít thịt thái nhỏ.
Khương Đào thong thả ung dung mà gắp ít rau ăn với cháo, nàng mới ăn hết một nửa, Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam đã ăn xong rồi. Không còn cách nào khác, mấy năm nay ở mỏ đá đã dưỡng thành thói quen, nếu ăn chậm một chút, đừng nói cơm canh, ngay cả nước canh cũng uống không được.
Tuy vậy, bọn họ ăn cái gì cũng nhanh nhưng động tác lại không có gì thô lỗ, Khương Đào cũng là học quy củ mà lớn lên, cũng nhìn không ra sai lầm nào.
Thẩm Thời Ân ăn xong thả chén, nói là đi gánh nước, Tiêu Thế Nam cũng đứng dậy đi theo.
Khương Đào kéo hắn lại, “Ca đệ đi làm việc là được, đệ ngồi ăn thêm chút đi".
Tiêu Thế Nam đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn uống nhiều hơn so với Thẩm Thời Ân nhiều, một chén cháo cũng chỉ ăn tới lửng dạ nhưng nghe tới lời này, hắn vẫn có chút ngượng ngùng, nói: “Ngày thường, buổi sáng ở mỏ đá cũng chỉ ăn một cái bánh ngô , như bây giờ đã là rất tốt rồi”.
Khương Đào không nghe lý do hắn thoái thác, cầm bát hắn đi nhà bếp múc cháo.
Lão thái thái cũng đi theo, ở nhà bếp nói nhỏ với nàng: “Tiểu tử choai choai ăn nghèo lão tử, kể cả từ lúc Bách ca nhi bọn họ còn ở nhà, cũng không có nói sẽ không quản bọn hắn ăn nhiều. Sau này tuy mọi người là một nhà nhưng lễ tết, củi gạo dầu muối, mọi thứ đều tốn tiền, trong lòng cháu nên hiểu rõ”.
Khương Đào cũng cười cười nhưng việc múc cháo cũng không có hoãn lại nửa phần, mãi cho tới khi bát đầy rồi mới buông muỗng xuống.
“Nha đầu này, chủ ý đúng là quá lớn”. Lão thái thái thấy khuyên nàng không được, vớt trứng gà trong nồi đi ra ngoài.
Khương Đào đi theo sau bất đắc dĩ cười cười. Nàng biết lão thái thái nói vậy cũng là vì quan tâm nàng, tính toán cho nàng. Nhưng chỉ là ý nghĩ của người và người là khác nhau, ý nghĩ của nàng và lão thái thái thái càng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nàng chỉ biết Thẩm Thời Ân đối với nàng rất, tốt, không ngại cho hai đệ đệ nàng ở chung. Vậy thì nàng cũng nên đối tốt với đệ đệ hắn, tuy rằng nàng chưa từng tiếp xúc nhiều với Tiêu Thế Nam, chưa nói tới có cảm tình gì nhưng cũng không tới mức cắt xén thức ăn.
“Mau ăn, ăn đi…” Khương Đào đưa cháo tới trước mặt hăn, nói tới đây còn nghĩ tới có lão thái gia và lão thái thái ở đây, liền xoay đề tài, “Ăn xong đừng đi loạn, tỷ có việc nhờ đệ”.
Tiêu Thế Nam rũ mắt nhẹ giọng nói “cảm ơn”, sau cầm bát lên.
Lão thái thái bất đắc dĩ nhìn Khương Đào, đưa trứng gà cho Khương Dương và Khương Lâm.
Đây cũng là Khương Đào nói, trong lúc giữ tang không được ăn mặn, hai huynh đệ bọn họ một thân thể kém, một tuổi còn nhỏ, mỗi ngày sớm muộn cũng phải ăn một quả trứng.
Nếu đổi thành trước kia, ở Khương gia, nhiều người lắm miệng, Triệu thị và Chu thị khẳng định nháo tới lật trời. Nàng cũng chỉ có thể mua trứng gà đặt trong phòng, thừa dịp không có ai sẽ lén lút cho bọn họ ăn. Phân gia xong thì ổn rồi, lão thái thái và lão thái gia không hề keo kiệt với con cháu, trực tiếp nấu canh cơm cho ăn.
Tuy vậy, tôn tử trong nhà cũng chỉ có hai, nấu trứng gà cũng chỉ có hai, lão thái thái không nấu thêm phần của Tiêu Thế Nam. Rốt cuộc, Tiêu Thế Nam trong mắt bà đã là mười lăm tuổi, là người lớn rồi, không cần phải chăm như trẻ con nữa.
Lão thái thái đưa trứng cho Khương Lâm, sau đó lột trứng cho Khương Dương ăn.
Khương Đào không nhịn được nhăn mày nhưng dù sao cũng là nhà của mình, cũng không dám nói gì.
Bữa trưa còn chưa ăn xong, Khương gia nghênh đón hai vị khách không mới mà tới – Triệu thị và Chu thị treo nụ cười trên mặt tới.
Khương Đào đã rất lâu không thấy các nàng, vốn tưởng rằng sau khi thành hôn xong dọn vào thành, càng là không có cơ hội chạm trán hai người này. Không nghĩ tới trước khi đi còn có thể thấy các nàng.
“Cha mẹ đang ăn ạ?”. Triệu thị đi vào nhà chính, còn cố ý nghiêng mình một chút, chắn Chu thị đi về sau.
Trước đó một ngày, đại phòng và nhị phòng tới Khương gia uống rượu mừng, tuy không hỗ trợ gì nhưng cũng không làm loạn cái gì. Cho nên Khương lão thái gia cũng không làm gì bọn họ, chỉ hỏi hôm nay các ngươi tới làm gì.
Triệu thị vui tươi hớn hở: “Ngày hôm qua người nhiều, không tiện nói với cha mẹ. Hôm nay con tới nói với cha mẹ một tiếng, nhà con muốn dọn vào trong thành ở”.
Mọi người đều không nghĩ tới, ngay cả Khương Đào nghe xong cũng nhướng mày.
Triệu thị lại cười cười: “Đây là sắp tới, Khương Bách thi huyện, hắn nói lần này không trúng thì lần sau sẽ trúng. Chúng ta ở trong thôn cũng không có chỗ ở, không bằng trực tiếp dọn tới trong thành, cũng tiện hắn đi học”.
Khương lão thái gia nghe xong nhíu mày: “Trong thành giá cả tăng cao, những của cải đó của các ngươi có chút tiền làm sao đủ? Hơn nữa, không ở trong thôn chăm sóc ruộng đồng kiểu gì?”.
“Chờ Bách ca nhi thi đậu tú tài, đương nhiên cái gì cũng có”. Triệu thị không cho là đúng nói, “Cha hắn nói làm ruộng vất vả, hiện giờ bán đi một ít, dư lại thuê tá điền, sau đó cha hắn tìm việc trong thành làm”.
“Hồ nháo!”. Nghe được Triệu thị nói bọn