Ngày hôm sau khi Khương Đào thức dậy, lại là một lần eo và đầu gối mệt bủn rủn.
Hơn nữa cảm giác mệt mỏi này khác nhiều so với trước, trước đó nàng không cần dùng lực nhưng duy trì mãi một tư thế, cứng đờ như vậy nên có chút đau nhức.
Đêm qua không giống, Thẩm Thời Ân cầm chân nàng.... Nàng vẫn là phải dựa vào lực đạo của bản thân.
Lúc mới thành thân, nàng còn cảm thấy Thẩm Thời Ân trúc trắc khá đáng yêu, tuy vậy hai người cũng chưa có kinh nghiệm, ai cũng không ghét ai, chỉ dựa vào bản năng nguyên thủy thôi. Sau đó biết thuốc mà lão thái thái đưa không thể ăn, Khương Đào còn cảm thấy rất có lỗi với Thẩm Thời Ân.
Cổ nhân giữ đạo hiếu ba năm, khẳng định không thể nào ba năm không có chuyện lăn giường. Chỉ là phải cẩn thận một chút, ba năm này không thể mang thai, không thì cả nhà sẽ bị chỉ trích, nếu bị tố giác tới gia tộc còn phải vào tù.
Kỳ thật nói là ba năm nhưng chính xác mà nói chỉ có 27 tháng thôi, hiện tại cách ngày cha mẹ nguyên thân qua đời đã là bốn tháng. Khương Đào vốn còn cho rằng 23 tháng còn lại phải ủy khuất Thẩm Thời Ân rồi.
Chỉ không nghĩ tới mới qua được bao lâu, Thẩm Thời Ân trước còn ngây ngây ngô ngô, cư nhiên còn nghĩ ra loại thao tác như vậy...
Khương Đào cảm giác cả đêm như dẫm phải máy may, lúc đứng dậy cứ như đang đi trên mây ấy.
Khi ăn cơm sáng, Khương Dương thấy sắc mặt nàng không tốt, liền hỏi: "Hôm qua trông tỷ còn tốt lắm mà sao nghỉ ngơi một đêm lại giống như mệt ra vậy? Có phải buổi tối lại thêu thùa đúng không?".
Khương Đào trong ấn tượng của hắn chính là Tam Nương liều mạng, hắn là tiểu thiếu niên, cũng không nghĩ ra được cái gì, còn tưởng là nàng mệt mỏi thức đêm làm.
Khương Đào không tiện giải thích, chỉ có thể rũ mắt nói: "Đúng vậy a, ta nghĩ thức đêm làm mấy hình vẽ mẫu, không chú ý nên mới mệt như vậy".
Này không tính là nói dối đi, rốt cuộc là nàng cũng thêu hình mẫu nhưng hiên tại thêu chữ thập quá đơn giản với nàng, cũng sẽ không mệt bằng cái chuyện sau đó.
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Khương Dương không có thu lại, Khương Đào bị hắn nhìn tới có hơi chột dạ, đúng lúc Tiêu Thế Nam vừa ăn xong một chén cháo, nàng liền lấy cớ đi lấy cháo cho hắn.
Không ngờ được nàng vừa đứng dậy, chân mềm nhũn, xém chút nữa thì quỳ luôn. May là Thẩm Thời Ân duỗi tay đỡ nàng, mới không khiến nàng xấu mặt.
Tiêu Thế Nam cười rộ lên nói: "Ha ha, tẩu tử vừa nhìn liền biết gạt người. Thêu thùa là tay với mắt mệt, chân sao sẽ mềm chứ?".
Khương Đào đã xấu hổ tới muốn đào cái lỗ chui xuống, lại nghe hắn nói: "Có phải tối qua nhị ca ta mang tỷ ra ngoài chơi không? Aiz, hai người cũng thật không có ý, chỉ lo chính mình đi chơi".
Khương Lâm cũng nói theo: "Tiểu Nam ca ca đừng nói bừa, đệ còn biết không được chạy loạn trong thành vào buổi tối. Hai người họ làm sao ra ngoài đi chơi được?".
Tiêu Thế Nam nói vậy thì đệ không hiểu!
"Nhị ca ta biết vượt tường, thủ vệ tuần thành kia tính là gì? Hai người bọn họ khẳng định chạy lên nóc nhà ngắm trăng!".
"Đệ cũng muốn lên nóc nhà!". Đôi mắt Khương Lâm sáng lấp lánh nhìn Khương Đào: "Lần tới tỷ tỷ cũng mang đệ đi được không?".
Khương Đào thực sự xấu hổ muốn chết, ba cái tiểu tử này cái gì cũng không biết còn không kiêng dè, nàng phải ra vẻ trấn định nói: "Đứa nào đứa nấy cả ngày chỉ biết đi chơi, tỷ còn chưa hỏi mấy đệ đâu, dạo này đi học chỗ Vệ tiên sinh sao rồi?".
Nghe tới chữ học, Tiêu Thế Nam là người đầu tiên rụt cổ, đoạt chén không trong tay Khương Đào nói: "Tẩu tử ngồi đi, tự đệ đi lấy cháo!". Sau đó chạy như bay.
Hắn chỉ là người nghe giảng, cũng không thể tham gia khoa cử, đọc sách chỉ là để tu thân dưỡng tính, không cần có mục đích rõ ràng. Khương Đào cũng không hỏi hắn.
"Hai ngày này tiên sinh dạy đệ làm văn, hôm qua làm được một bài tương đối vừa lòng". Khương Dương nói rất hàm súc nhưng khóe môi giương lên bán đứng tâm tính của hắn.
Hắn lập tức đọc bài của mình lên.
Mỗi câu hắn đọc Khương Đào nghe chỉ hiểu lơ mơ nhưng những câu tiếp theo nàng nghe không hiểu, chỉ mơ hồ nắm được nội dung là nói về nông nghiệp thôi.
Ở hiện đại, nàng mời gia sư về dạy, trình độ văn hóa cũng chỉ là học sinh cấp 3. Hơn nữa còn vì nàng thích đọc sách nên tinh lực bị phân tán ra nhiều. Đời trước có nữ tiên sinh dạy nhưng đều là dạy xuất giá tòng phu mấy điều linh tinh. Nguyên thân thì càng đừng nói nữa, trình độ chỉ dừng ở việc biết chữ.
Tuy vậy nàng thấy Khương Dương đọc rất hứng thú nên căng da đầu nghe hắn đọc.
Chờ Khương Dương đọc xong, khóe miệng nhếch lên hỏi Khương Đào cảm thấy sao?
Khương Đào lập tức cổ vũ gật đầu nói: "Tốt, rất tốt!".
Còn may Khương Dương không hỏi nàng tốt chỗ nào, chỉ là có hơi ngượng ngùng mà rũ mắt xuống, nói: "Vệ tiên sinh cũng cảm thấy đệ làm văn có chút thiên phú, tuy vậy còn chưa đủ, cần phải lắng đọng lại!".
Khương Đào tiếp tục vỗ mông ngựa: "Vệ tiên sinh nói không sai, đệ cũng chỉ mới mười ba tuổi đã viết được như vậy, sau này rèn luyện nhiều một chút, khẳng định sẽ tốt hơn".
Là lời thật lòng, mười ba tuổi ở hiện đại cũng chỉ mới sơ trung, viết văn còn viết gì mà "Lý tưởng của bản thân, "người nhà xx của ta", mà hiện tại Khương Dương đã có thể viêt được bài văn thâm thúy như vậy.
Chờ sau khi Tiêu Thế Nam ăn xong, ba người bọn họ lại đi học.
Thẩm Thời Ân đi muộn hơn, giúp Khương Đào thu dọn chén đũa.
Không có người khác ở đây, Khương Đào không thèm để ý tới thể diện, tức giận nói: "Hiện tại mới tỏ vẻ ân cần? Nếu không phải đêm qua chàng, chàng.... Ta đâu đến nỗi mất mặt trước bọn đệ đệ như vậy? Không mất mặt thì sẽ không phải hỏi việc học của mấy đệ ấy, cũng sẽ không căng da đầu nghe A Dương đọc văn. Đệ ấy thông minh như vậy, khẳng định nhìn ra ta nghe không hiểu".
Thẩm Thời Ân xem như đã nhìn ra, đừng nhìn bình thường Khương Đào làm việc quyết đoán như sấm vang gió rền nhưng có rất nhiều mặt trẻ con - ví dụ như đặc biệt chú ý tới hình tượng của mình, dù là trước mặt hắn hay là trước mặt bọn đệ đệ, nàng chỉ muốn thể hiện ra một mặt tốt của mình thôi.
Hắn cảm thấy cái này không có gì không tốt, ngược lại cảm thấy cái tính tình này rất đáng yêu đấy chứ.
Khương Đào thấy hắn cười rộ lên, càng là bực tới mức trừng hắn.
"Chúng ta có phải tới không đúng lúc hay không?". Vương thị và Lý thị đã đứng tới giếng trời, bên ngoài nhà chính.
Các nàng muốn sớm tới chỗ Khương Đào, hơn nữa lúc bọn Khương Dương đi không đóng cửa, cửa lớn vẫn mở, các nàng nghĩ là Khương Đào để cửa cho các nàng, nghĩ không muốn để Khương Đào chờ cho nên mới chạy nhanh vào, chỉ là không nghĩ tới lại thấy Khương Đào và Thẩm Thời Ân đang dọn bát đũa, cứ chàng nhìn thiếp thiếp nhìn chàng, liếc mắt đưa tình, hai người xấu hổ đi không đi được, về không về được.
Khương Đào lại giận liếc Thẩm Thời Ân một cái, sau đó quay đầu nói với các nàng: "Hai tỷ trước vào trong ngồi, muội dọn bàn xong chúng ta sẽ bắt đầu".
Thẩm Thời Ân lấy chiếc chén trong tay nàng, nói: "Nàng bận đi, ta đi rửa chén". Nói xong còn cào nhẹ vào lòng bàn tay Khương Đào.
Vương thị và Lý thị ở đây, Khương Đào không tiện nói gì, chỉ có thể giả