Edit: Moè Ngáo.
Beta: Khả Khả.
“Cái gì? Thánh thượng muốn ban hôn cho Minh Châu làm vương phi của An Vương sao?”.
“Không, lão thân ta tuyệt đối không đồng ý”.
“Mẫu thân, Thánh Thượng vẫn chưa quyết định là tiểu thư nhà nào mà, chỉ là…”.
“Chỉ là cái gì? Chỉ là có khả năng thôi đúng không? Vậy Minh Châu có khả năng sẽ bị lựa chọn rồi! Tên An Vương kia trước đây không phải là rể hiền, hiện giờ càng không phải…Lão thân này liền vào cung cầu xin Thái Hậu nương nương, cho dù làm bất cứ giá nào ta cũng không để Minh Châu bị chọn, dù phải liều cả cái thân già này ta cũng sẽ không để Minh Châu phải nhảy vào cái hố lửa đó!”.
…….
Cố Minh Châu đứng ở ngoài sân, nghe trong viện có tiếng cãi nhau ầm ĩ, trong lòng nàng có dự cảm không tốt, nàng chạy về phía viện.
Vừa bước vào cửa quả nhiên đã nhìn thấy cảnh tượng náo loạn, ầm ĩ, Cố lão phu nhân mặc cho tất cả mọi người ngăn cản vẫn liều mạng muốn đi ra ngoài, nàng liền chạy lại đỡ Cố lão phu nhân, nàng chưa kịp khuyên giải thì Cố lão phu nhân liền ôm chặt nàng rồi khóc rống lên.
“ Minh Châu, Minh Châu của ta…Làm sao ông trời có thể đối xử tệ với con như vậy?”.
“Tổ mẫu…”.
Cố Minh Châu không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng việc quan trọng trước mắt là khuyên can Cố lão phu nhân.
Cũng may Cố lão phu nhân chịu nghe lời nàng nói, cuối cùng cũng chấp nhận, trước tiên đi vào phòng sau đó ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Vừa vào phòng, lão phu nhân nhất quyết không buông Cố Minh Châu ra, luôn nắm chặt lấy tay nàng mà khóc.
Cố Minh Châu không biết phải làm sao chỉ có thể nhìn về phía đại bá phụ Cố Nguyên, mong đại bá phụ giải thích việc gì đang xảy ra.
Cố Nguyên im lặng nhìn nàng một hồi rồi mới nói: “Là ta vô dụng, đành để con phải chịu khổ rồi.”
Chuyện này phải bắt đầu nói từ đầu năm.
Năm nay, Vĩnh An năm thứ hai mươi sáu, đúng là một năm khó khăn.
Đầu năm, Thái tử tuyên bố muốn đón một thứ nữ thường dân làm vợ, đương nhiên Thánh thượng và Thái Hậu không đồng ý, năm lần bảy lượt khuyên can nhưng vì để đạt được mục đích thậm chí Thái tử không tiếc thân mình đi tuyệt thực.
Nể tình ý chí kiên định của Thái tử, cuối cùng Thánh thượng và Thái Hậu chỉ còn cách lùi một bước, đồng ý cho Thái tử đón vị thứ nữ thường dân kia vào nhưng nàng ta không thể làm chính phi, cao nhất chỉ có thể là trắc phi mà thôi.
Thật ra câu chuyện đó mới chỉ là mở đầu, vị trắc phi nương nương này còn gây ra không biết bao nhiêu chuyện rắc rối khiến cho mọi người trong kinh thành ồn ào, đồn đại ầm cả lên.
Nhưng những chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ so với những chuyện ở phía sau nữa.
Lúc đi săn, Thái tử cùng vị trắc phi này quyết định đuổi hết thị vệ đi,