Edit: Khả Khả
Mặt Hàn Mẫn đỏ lên quá rõ ràng, Cố Minh Châu thấy lạ hỏi: “Mặt ngài sao tự nhiên lại đỏ lên vậy? Trong người không khỏe sao?”
Cố Minh Châu vội vàng đứng dậy gọi người đi tìm thái y.
Hàn Mẫn ngăn nàng: “Ta không sao, do trời nắng gắt quá, ta hơi nóng.
”
Cố Minh Châu ngẩng đầu nhìn trời, từng áng mây che khuất ánh mặt trời.
Hàn Mẫn cúi đầu ho khan hai tiếng, giọng nói buồn bực: “Ta không sao!”
Cố Minh Châu thấy hắn quả thật không giống như có vấn đề gì, nàng ngồi xuống nhưng vẫn có chút không yên: “Nếu vào cung khiến ngài không thoải mái thì cứ nói với ta.
”
Hàn Mẫn nhìn Cố Minh Châu, nhấp môi nói được.
Yên lặng một hồi, Hàn Mẫn quay lại đề tài đang nói: “Ngươi đi yến tiệc thì nên cẩn thận một chút, có rất nhiều người không có đầu óc, nếu gặp phải ngươi không việc gì phải sợ, muốn làm gì thì cứ làm, thái độ ngang ngược cũng không sao.
”
Vốn Hàn Mẫn muốn nói là dù đánh chết người thì cũng không sao, nhưng hắn nghĩ đến nữ nhân này ngay cả đến dã thú của Thú viên cũng lo lắng, cảm thấy tâm địa nàng lương thiện quá, nghe những lời như vậy e rằng sẽ bị dọa sợ mất, nghĩ lại không nên nói thì hơn.
Tay Cố Minh Châu chống lên má làm mi mắt cong lên nhìn hắn: “Oa, Ngài chống lưng cho ta sao?”
“Không lâu nữa ngươi phải gả cho ta, ta đương nhiên phải giúp ngươi rồi.
” Hàn Mẫn bắt đầu không được tự nhiên.
Cố Minh Châu cảm thán: “An Vương điện hạ, ngài thật là tốt!”
Hắn đối xử với thê tử hữu danh vô thực như nàng tốt như vậy, thì không biết hắn đối với nữ nhân trong lòng mình sẽ tốt đến nhường nào.
Ôi, đột nhiên nàng cảm thấy ghen tỵ với nữ chính quá đi mất, có một nam phụ hoàn hảo thích nàng ta.
May là Hàn Mẫn không biết nàng đang nghĩ cái gì, nếu không có lẽ hắn tức đến hộc máu mất.
Cũng chính là vì không biết cho nên bị những lời này của nàng làm mặt hắn đỏ trở lại, hắn lại một lần nữa trách trời hôm nay nắng gắt.
Hàn Mẫn bình tĩnh lại một chút, nói: “Vẫn còn một cách khiến bọn họ không dám đến quấy rầy ngươi.
”
Cố Minh Châu chớp mắt, ánh mắt vô cùng hứng thú hỏi: “Cách gì?”
Hàn Mẫn nói: “Ta đi cùng với ngươi, ngươi đi theo ta bảo đảm bọn họ không dám đến quấy rầy.
”
Cố Minh Châu mở to đôi mắt, một lúc sau che miệng cười không ngừng, qua một lúc lâu mới ngừng cười, lời nói vẫn tràn ngập ý cười: “Vậy không được, như vậy ta không thể tận hưởng những lời lấy lòng của bọn họ được.
”
Hàn Mẫn cười trầm thấp: “Cũng đúng!”
Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn