Editor: Golden Minh Châu
Beta: Khả Khả
Cố Minh Châu thành thật nói: “Lúc đầu ta không để ý, nhưng hiện tại……”
Nàng nhìn Hàn Mẫn, ánh mắt lấp lánh như sao sáng.
“An Vương điện hạ, hình như ta đang có lòng tham.
”
Tìm Hàn Mẫn đập rộn ràng, yết hầu lên xuống, hắn không nhìn nàng, khẽ ừ một tiếng, thầm nói.
Tham một chút cũng không sao, vì ta cũng có.
Nói cũng đã đến nước này, chuyện này đã rõ, nhưng Hàn Mẫn còn có chút băn khoăn:
“Nàng có tin ta bảo vệ được nàng không?”
Cố Minh Châu không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Ta đương nhiên tin ngài.
”
Cố Minh Châu biết hắn đang canh cánh trong lòng chuyện nàng nhận lễ vật của Thái tử để nhẫn nhịn, nàng nhẹ đáp.
Vì lúc ấy nàng không nghĩ Hàn Mẫn sẽ bảo vệ nàng, không phải do nàng không tin năng lực của hắn, trong tiểu thuyết có miêu tả hắn thông minh hơn người, tài trí khó bì, sau này gây chuyện suýt chút nữa thì mất nước, tuy bây giờ xảy ra rất nhiều chuyện khác với tiểu thuyết, nhưng chuyện hắn thông minh thì nàng không chút nghi ngờ.
Nhưng hắn có năng lực bảo vệ nàng là một chuyện, nàng có năng lực tự bảo vệ mình lại chuyện khác.
Chuyện của Bùi Liên Nhi không lớn, nàng ta chỉ hơi độc miệng hơn nữa thân phận lại thấp, so với những tranh đấu nàng đã gặp thì chẳng là gì, Cố Minh Châu cảm thấy vậy là đủ rồi, vì xong chuyện chắc hẳn Bùi Liên Nhi sẽ bị phạt.
Suy cho cùng thì lệnh cấm túc của Thái Hậu còn chưa hết đâu.
Vì vậy nàng chấp nhận cách giải quyết của Thái Tử, tuy hơi tủi thân nhưng người ta là Thái tử phải chừa cho người ta mặt mũi.
Có lẽ Hàn Mẫn sẽ có cách giúp nàng không chịu chút uất ức nào, nhưng chỉ chuyện bé tí này mà cũng làm phiền hắn thì nàng sống qua hai đời thật là uổng phí.
Cố Minh Châu nói: “Phu thê đồng lòng.
An Vương điện hạ, ngài phải tin ta, chút chuyện nhỏ này ta giải quyết được.
Nếu chuyện nào cũng nhờ ngài giúp thì ta vô dụng quá, không xứng làm An Vương phi