Edit: Mòe Ngáo
Beta: Khả Khả.
Sau khi tắm gội, Cố Minh Châu tận hưởng tay nghề của Từ ma ma, nàng cảm thấy bản thân cuối cùng đã sống lại rồi.
Nàng đi ra ngoài chuẩn bị lên giường ngủ thì lại thấy không khí trong phòng có chút kỳ lạ.
Cố Minh Châu hỏi: “Sao vậy?”
Hàn Mẫn đáp: “Không có gì!”
Lâm ma ma dưới cái nhìn uy hiếp của Hàn Mẫn chỉ biết cúi đầu không dám nói gì.
Cố Minh Châu không nghi ngờ gì xoay người nằm trên giường lại bị Hàn Mẫn gọi.
Nàng vừa quay đầu liền thấy hắn bưng chén thuốc lại gần, từ xa nàng đã có thể ngửi thấy mùi cay đắng nồng đậm của thuốc.
Cố Minh Châu tái mặt, vội vàng lui vào trong góc, khuôn mặt trắng trẻo của nàng nhăn lại giống như một cái bánh bao, thiếu điều trên mặt viết lên bốn chữ “Ta không muốn uống”.
Nếu hỏi Cố Minh Châu sợ điều gì nhất thì chắc chắn đó là uống thuốc.
Đời trước của nàng sống dựa vào việc uống thuốc.
Đời này vất vả lắm mới có thân thể khỏe mạnh đương nhiên nàng sẽ không muốn uống thuốc, huống chi thuốc bắc đắng hơn thuốc tây rất nhiều.
Nếu không bệnh, không gặp tai nạn thì nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ uống thuốc, mà bây giờ cũng còn quá sớm để nàng uống thuốc bổ.
Hàn Mẫn sững sờ, hắn ngập ngừng một chút rồi nói: “Thật xin lỗi, ta không biết nàng không thích uống thuốc.
Ta bảo đảm với nàng đây là lần cuối cùng, sau này ta sẽ không để cho nàng uống thứ này nữa”.
Cố Minh Châu chớp mắt, nàng biết chén thuốc này Hàn Mẫn nhất định bắt nàng uống, nàng nhăn mũi không vui, nàng có chết cũng phải chết cho rõ ràng liền hỏi hắn: “Đây là thuốc gì?”.
“Thuốc tránh thai”.
Hàn Mẫn sợ nàng hiểu lầm, vội giải thích: “Đây không phải là không muốn nàng mang thai con ta mà hiện giờ tình trạng của ta không thích hợp để có con.
Chờ một thời gian nữa ta ngưng uống thuốc rồi tính.”
Vốn hắn không định làm thế nay nhưng Cố Minh Châu lại liên tục làm hắn bất ngờ, đêm nay cũng vậy.
Hắn không hề chuẩn bị gì chỉ có thể sai người chạy nhanh đến Thái Y Viện lấy một chén thuốc tránh thai đến.
Thuốc tránh thai này hắn chỉ cho nàng uống lần này thôi.
Chỉ là hắn không biết Cố Minh Châu ghét thuốc đến vậy, nếu sớm biết… Sớm biết vậy hắn nên chuẩn bị chu đáo hơn.
Cố Minh Châu nhíu mày, lập tức hỏi hắn : “Chàng uống thuốc? Chàng bị làm sao? Chàng bị