Edit: Khả Khả
Cố Minh Châu còn chưa hồi phục tinh thần thì Hàn Mẫn đã đóng cửa lại, sau đó vọt đến trước mặt nàng, mặt hắn đen lại lấy đồ vật trên tay nàng ném xuống bên cạnh.
Sau đó hắn đè nàng xuống ghế mỹ nhân, hai tay khoá trên đỉnh đầu.
“Châu Nhi, vừa rồi nàng đang làm gì?”
Đôi mắt phượng dài và hẹp hơi nheo lại, giọng nói trầm thấp từ tính ngập tràn lửa giận, Hàn Mẫn bây giờ giống như một nửa là con rồng hung ác một nửa là một người bị con ác long kia dòm ngó bảo bối mà phẫn nộ.
Cố Minh Châu chớp mắt, cuối cùng nàng cũng phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, cả người bị xấu hổ phủ kín.
Ôi trời, nàng muốn tìm một chỗ để trốn đi!
Bàn tay nàng muốn tránh né mà tránh không được, ngược lại vì sự giãy giụa của nàng mà khiến Hàn Mẫn càng thêm không vui, gông cùm càng thêm siết chặt, hắn phả hơi thở nóng rực bên tai nàng, hỏi lại vấn đề kia: “Minh Châu, nói ta nghe, vừa rồi nàng đang làm cái gì?”
Cố Minh Châu sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra, chẳng lẽ nàng không cần mặt mũi sao?
Nàng vặn vẹo thân mình nhỏ giọng nói: “Hàn Mẫn, chàng buông ta ra.
”
Hàn Mẫn không buông, không những không buông mà còn đặt tay vào dây áo nàng, hắn hỏi: “Minh Châu, nàng dùng cái này? Chẳng lẽ nàng cảm thấy ta không thể thỏa mãn nàng sao? Được, nếu đã như vậy ta sẽ để cho nàng biết rốt cuộc ta có thể thỏa mãn cho nàng hay không!”
Đợi giải quyết xong chuyện này hắn muốn điều tra xem là ai đã đưa Cố Minh Châu những thứ này.
Cố Minh Châu chớp mắt lại chớp mắt, khó khăn lắm mới tiêu hoá hết những lời này, bỗng chốc toàn thân thấy lạnh buốt, vừa cúi đầu đã thấy y phục trên người đều cởi bỏ hết chỉ sót lại cái áo yếm lỏng lẻo sắp rơi ra.
Cố Minh Châu vừa xấu hổ vừa tức giận, cố sức giãy giụa: “Hàn Mẫn, chàng đang làm cái gì vậy? Ta, ta không nghĩ như vậy, chỉ là…chỉ là…”
Hàn Mẫn bị nàng cọ tới cọ lui phát ra hoả dục, lửa giận cộng thêm lửa tình khiến nam nhân càng thêm đáng sợ, hắn cúi đầu phủ kín môi Cố Minh Châu, hôn mãnh liệt.
Bàn tay không an phận đưa xuống dưới, luồn vào trong yếm, tuỳ tiện nắn bóp nơi nào đó, dễ dàng làm cho