Edit: Golden Minh Châu
Beta: Khả Khả.
Hàn Mẫn tìm một mảnh đất trống thả tên tiểu bá vương này xuống, thấy tên tiểu bá vương này còn hy vọng nhìn về hướng phòng khách, đôi chân nhỏ muốn rục rịch, ngữ khí Hàn Mẫn liền trầm xuống: “Ngươi muốn ta đá ngươi về cung liền luôn không?”
Hàn Ức lập tức la lớn: “Đừng”.
Thấy Hàn Mẫn đen mặt, đầu tiên hắn cứng đờ người, sau đó nhỏ giọng lấy lòng: “Hoàng huynh, huynh đừng đuổi ta đi mà, chẳng lẽ huynh không muốn biết vì sao ta tìm tới đây hả?”
Nói một hồi, Hàn Mẫn kiêu ngạo ưỡn ngực cười đắc ý, úp úp mở mở với Hàn Mẫn.
Hàn Mẫn tỏ vẻ không quan tâm nói: “Tí nữa ta sẽ cho người đưa tổng thiệt hại của phủ đến cho Trần Hiền phi, ngươi muốn nói gì thì đến đó mà nói.”
Trần Hiền phi rất thương yêu nhi tử không dễ có được này, lại còn “mẫu quý nhờ tử” phó thác cả đời cho hắn, cưng chiều hắn còn hơn cả Hoàng Thượng và Thái Hậu.
Chuyện hắn trốn ra khỏi cung mà bị phát hiện thì Hoàng Thượng và Thái Hậu không nhất định sẽ phạt hắn, Trần Hiền phi dù tin tưởng hắn thế nào cũng sẽ dạy dỗ hắn một trận.
Hàn Ức cuống quýt, nào dám khoe mẻ với Hoàng huynh hắn, vội nói: “Hoàng huynh, đừng, đừng! Ta nói, ta nói là được chứ gì!”
Cơ mặt Hàn Mẫn giãn ra nói: “Vậy ngươi nói đi.”
Hàn Ức nói: “Chuyện này hệ trọng, hoàng huynh tìm nơi nào an toàn đi.”
Hàn Mẫn liếc mắt nhìn hắn nói: “Nói ở đây đi, ở đây không ai nghe lén được đâu.”
Hàn Ức thấy chỗ này trống trải, chắc là nơi luyện võ, lúc này chỉ có hai người bọn họ, chỗ ẩn nấp gần nhất cũng phải cách đây 20 thước, thính lực có tốt cỡ nào cũng không thể nghe lén được.
Hàn Ức yên tâm nói: “Hoàng huynh, Thái tử muốn đối phó huynh, hắn muốn động thủ vào ngày huynh hồi cung.”
Hàn mẫn không quan tâm đến nội dung, hắn chỉ quan tâm đến chuyện vì sao Hàn Ức biết được chuyện này, hắn hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Hàn Ức cho rằng hắn không tin, liền