Edit: Khả Khả
Hàn Mẫn cũng sớm nhận được tin tức, Hàn Mẫn biết Hàn Ức lựa chọn như vậy là vì bản thân hắn nhưng Hàn Mẫn vẫn nhớ ơn.
Dù vậy Hàn Mẫn sẽ không nói cho Hàn Ức biết chuyện, chỉ nói bản thân mình nợ hắn một ân tình.
Hàn Ức đắc ý cười vui sướng.
Hàn Mẫn hơi mỉm cười: “Hiện tại nói đến sai phạm của ngươi.
”
Hàn Ức ngây ngốc ra, không hiểu sao đề tài kia đã quay trở lại, hắn yếu thế hỏi: “Sai cái gì? Đệ có làm gì sai sao?”
Hàn Mẫn vẫn cười như vậy: “Thứ nhất, lén ra cung, thứ hai, sáng nay quậy phá.
”
Sóng lưng Hàn Ức lạnh toát, trong lòng thầm than một tiếng không ổn.
Hai gót chân nhỏ ngo ngoe muốn chạy, vừa nhấc chân liền bị Hàn Mẫn xách cổ lên.
“Vương phi nhất định đã cho người vào cung báo tin, phụ hoàng sẽ phái người tới, trước tiên ngươi cứ ở đây sống tử tế đi.
”
Lời này dịch lại có nghĩa là ‘Hoàng đế sẽ phái người tới, ta trước tiên phải giáo huấn ngươi một trận mới được’.
Hàn Ức lập tức hô to cứu mạng, Hàn Mẫn lại nói: “Vậy mà đã la? Sợ là la hơi sớm đó.
”
Hàn Ức: “……”
Ôi không, người này là ma quỷ! Ta hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, ngày nay ta không nên đến đây!
Hàn Mẫn cũng cũng không làm gì Hàn Ức, hắn chỉ vét lấy kim khố của Hàn Ức bồi thường cho hạ nhân của Cố Minh Châu, sau đó dạy dỗ lại tên tiểu gia hỏa trốn ra khỏi cung này.
Hắn biết Hàn Ức không có kiên nhẫn đọc sách viết chữ, đỉnh cao của trừng phạt là dạy học cho hắn nhân tiện cho hắn viết một trăm chữ lớn.
Hàn Ức:……
Đánh vào đầu ngươi! Nghe thấy không? Ta đánh ngươi! Ngươi là ma quỷ thích tra tấn người khác.
Nguyên buổi sáng, Hàn Ức liền ở trong thư phòng khóc sướt mướt mà đọc sách viết chữ, mãi cho đến khi Cố Minh Châu phái người tới thỉnh hai huynh đệ họ dùng bữa, Hàn Ức mới được giải thoát.
Đến khi nhìn thấy Cố Minh Châu, Hàn Ức liền cảm thấy có gì đó thay đổi, là Hàn Mẫn thay đổi thái độ.
Hàn Ức sực nhớ đây lần đầu tiên ở chung với phu thê Hàn Mẫn, trước đây chỉ thấy từ xa một hai lần, có nghe bàn tán xung quanh nói rằng quan hệ của phu thê An Vương rất tốt.
Hàn Ức trước nay luôn khịt mũi khinh thường, Hàn Ức đã từng thấy Hàn Mẫn đối đãi với những nữ nhân có ý định bắt quàng làm họ, phải nói là lãnh khốc vô