Edit: Khả Khả
Hàn Mẫn khôi phục tương đối nhanh, thân thể hắn lúc trước có luyện võ nên có nền tảng tốt.
Sau khi bị thương, tuy có một đoạn thời gian hắn buông thả nhưng vì có dùng thuốc và xoa bóp đều đặn, cộng thêm ăn uống bổ dưỡng nên không bị teo cơ mà hồi phục nhanh chóng.
Đến khi hắn tự bước vững vàng đi tầm trăm thước mà không cần hỗ trợ gì, Trương Ngự Y nói rằng hắn phục hồi rất tốt, chỉ còn phải điều trị một thời gian nữa thôi.
Cố Minh Châu không bận tâm Trương Ngự Y nói gì, nàng lao nhanh về phía Hàn Mẫn rúc đầu vào trong lồng ngực hắn, chạm đến ngực hắn cả người nàng nhẹ hẫng, nàng không dám kích động, nàng sợ lao mạnh vào ngực khiến hắn bị thương.
Ngược lại hắn không bị thương mà bản thân nàng lại khóc.
Vừa thấy Cố Minh Châu khóc, Hàn Mẫn liền cuống cuồng vội dỗ dành người trong lòng.
Trương ngự y: “……”
Trương ngự y vô cảm nhìn cảnh tượng quen thuộc này, lão hừ lạnh xoay người rời đi, lão còn không quên lôi cái tên tiểu thái giám chân chất chưa trải sự đời Lâm Bình này đi theo.
Những người trong phòng có thể được nhìn nhiều hơn Lâm Bình song bọn họ không cần nhiều lời đều quay người nối gót theo Trương Ngự Y, Mai nhi đi cuối cùng cẩn thận đóng cửa cho hai vị chủ tử.
Hai người ôm nhau không hề biết chuyện, hoặc có biết nhưng không bận tâm, trong mắt hai người họ hiện tại chỉ có đối phương.
……
Ôm một lúc, Hàn Mẫn định nói cái gì đó thì đột nhiên Cố Minh Châu mở miệng.
“Phu quân, ta mới phát hiện thì ra chàng rất cao.”
Lúc trước hắn chỉ có ngồi nên rất khó để biết, hiện tại hắn đứng lên được liền nhìn thấy hắn rất cao lớn.
Cố Minh Châu cao khoảng 1m63, Hàn Mẫn cao hơn nàng cỡ hai cái đầu, ít nhất hắn cũng cao 1m85.
Còn có….
“Quao, phu quân eo chàng rất gầy nha!”
Hàn Mẫn: “……”
Cô Minh Châu đưa tay sờ sờ ấn ấn, còn so với bản thân mình, cũng may là eo Hàn Mẫn lớn hơn eo nàng, nếu không chắc hẳn Cố Minh Châu phải xấu hổ và bực bội lắm.
Hơn nữa eo nam nhân sờ rất khác eo của nữ nhân, eo nàng mềm mại như bông còn eo nam nhân căng cứng tràn đầy sức lực.
Cố Minh Châu nhịn không được lại tiếp tục sờ soạng.
Nhịp thở của Hàn Mẫn bắt đầu loạn, hắn bắt lấy tay Cố Minh Châu, trầm giọng nói: “Được rồi!”
Hắn sợ Cố Minh Châu sờ loạn vội ôm chặt nàng trong ngực, hắn thì thầm bên tai nàng bảo nàng đứng yên cho hắn ôm một lúc.
Cố Minh Châu không thể kháng cự yêu cầu này, đương nhiên là đồng ý, ngoan ngoãn cho hắn ôm một hồi.
“Ta vẫn luôn muốn ôm nàng như thế này.”
Hàn Mẫn sau khi đứng lên, hắn đều muốn ôm Cố Minh Châu.
Lúc trước hắn đứng không vững, Cố Minh Châu lại xem hắn như búp bê bằng sứ không để hắn ôm nàng.
Hiện tại hắn đã đứng vững, có thể được ôm nàng, trong lòng không ngừng kích động.
“Châu Nhi, hiện tại ta có thể đứng sóng vai cùng với nàng rồi.”
Lời này nói ra khiến trái tim Cố Minh Châu vừa chua xót, vừa đau nhói, vừa ấm áp, vừa yêu thương.
Nàng chậm rãi thở nhẹ một hơi, nhón mũi chân lên hôn Hàn Mẫn: “Chi bằng chúng ta làm chút chuyện vui vẻ để chúc mừng đi.”
Hàn Mẫn: “……”
Dù sao cũng là thê tử mình, hắn chỉ có thể chiều chuộng nàng.
Hàn Mẫn hỏi nàng: “Làm gì?”
Cố Minh Châu không trả lời, chỉ từ từ ép người từng bước lui về sau, đến khi Hàn Mẫn bị nàng đẩy ngã ra giường.
Hàn Mẫn đoán ra được, hắn không thể tin được chuyện trước mắt ngay lập tức miệng lưỡi trở nên khô khốc.
“Châu nhi..”
“Chàng đừng động, để ta.”
Hắn vừa mở miệng liền bị ngón tay ngọc ngà mảnh mai của Cố Minh Châu chặn lại.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, đôi môi đỏ hơi cong lên, hàm răng trắng tinh cùng đầu lưỡi hồng hồng như ẩn như hiện, mê hoặc Hàn Mẫn khiến dục hỏa trong người hắn bốc cháy lên, yết hầu không tự chủ mà lên xuống liên tục.
Cố Minh Châu giống như nhìn thấy thứ đồ lạ, nàng tò mò gãi gãi yết hầu của hắn.
Yết hầu Hàn Mẫn chuyển động nhanh hơn.
Cố Minh Châu cười nhẹ, cúi đầu hôn lên nó: “Thật đáng yêu.”
Hàn Mẫn như muốn van xin mà gọi nàng: “Châu nhi…”
Lúc này, Cố Minh Châu không trêu đùa với nó nữa, nàng ngẩng mặt lên, hai tay giữ lấy mặt Hàn Mẫn, cánh môi đỏ hôn lên trán hắn, tiếp đến xuống giữa chân mày, đến mi mắt, đến chóp mũi… Nàng cứ như vậy mà hôn hắn, mỗi cái hôn đều tràn ngập yêu thương.
Cố Minh Châu rũ mắt nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng.
Hai người đối diện nhau giống như cất chứa điều gì đó muốn trêu chọc nhau.
Sau đó, Cố Minh Châu nhắm mắt, đặt nụ hôn “chuồn chuồn đạp nước” lên môi Hàn Mẫn.
Hàn Mẫn chưa kịp cảm nhận được gì nàng đã rời đi, trước khi hắn nhận ra mất mát Cố Minh Châu lại rơi xuống nụ hôn lướt qua….
lặp đi lặp lại vài lần, Hàn Mẫn chịu không nổi, hắn thở hổn hển ngẩng đầu lên chủ động đón nàng.
Nhưng quyền chủ động nằm ở Cố Minh Châu, sao nàng có thể dễ dàng để hắn đón được, nàng chỉ lưu lại cho hắn vài nụ hôn nhợt nhạt.
Hàn Mẫn cũng từng có ý đồ đưa tay ra sau cổ Cố Minh Châu để kéo nàng lại gần, song tay vừa đưa ra liền bị Cố Minh Châu cản lại, sau đó đem hai tay hắn khoá trên đỉnh đầu.
Sức của nam nhân đương nhiên lớn hơn nàng, muốn thoát ra dễ như trở bàn tay.
Cố Minh Châu cũng biết điều này, nàng cúi sát tai hắn khẽ cắn lên vành tai rồi thì thầm.
Xong nàng lui ra cười gian trá.
“Chàng ngoan đi, ta sẽ làm cho chàng.”
Hơi thở Hàn Mẫn càng nhanh hơn, hắn khó khăn nói: “Châu Nhi, nàng không cần làm vậy…”
Ngón tay ngọc lại chặn môi hắn một lần nữa, ánh mắt của Cố Minh Châu đầy mị hoặc, đôi môi đỏ nhẹ thở ra, giống như yêu nữ muốn câu hồn đoạt phách: “Chàng không muốn chút nào sao?”
Lời nàng nói quá hấp dẫn người khác, Hàn Mẫn thật sự không thể trái lương tâm mà trả lời không muốn.
“Nếu muốn, thì chàng phải ngoan ngoãn nghe lời..” Cố Minh Châu khẽ cười “Bây giờ, chàng không được động đậy.”
Cố Minh Châu đưa tay nắm quần áo Hàn Mẫn, từng lớp từng lớp được lột bỏ ném xuống dưới giường.
Cảm giác giống như mở hộp quà làm nàng thích thú, nàng cuối cùng cũng đã biết được cảm giác của Hàn Mẫn khi lột quần áo của nàng.
Sau khi lột sạch thân trên của hắn nàng liền dừng lại, ánh mắt nàng chậm rãi quét từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên.
Cố Minh Châu liếm môi đưa tay sờ soạng…
Hàn Mẫn chịu không nổi, đáng thương gọi một tiếng “Châu nhi.”
Cố Minh Châu bất biến, cúi đầu cắn lên khuôn ngực rắn chắc của hắn, lưu lại dấu răng nhỏ nhỏ, sau đó lại đổi bên… ngay cả đầu vú nàng cũng không tha, cái cách hắn từng làm với nàng nàng đều trả lại cho hắn.
Nàng chơi đùa đến khi hô hấp hắn trở nên khàn đục, hắn không dám trái lời nàng, chỉ có thể nằm yên mà van xin Cố Minh Châu.
Nàng cũng không phải ý chí sắt đá, cũng chỉ muốn cho hắn một chút ngọt ngào.
Cố Minh Châu vươn tay dọc theo cơ bụng chậm rãi đi xuống, đầu ngón tay lướt nhẹ giống như gãi ngứa, nàng len lỏi qua thắt lưng tiến vào bên trong, bắt lấy côn thịt thô dài, cương cứng, nóng hổi kia.
Côn thịt vừa cứng vừa nóng, giống như gậy sắt bị nung đỏ, vừa mới chạm vào, Cố Minh Châu liền hoảng hốt theo bản năng mà buông ra.
Tiếng rên rỉ của Hàn Mẫn như nhắc nhở, nàng liền đỏ mặt nắm lấy côn thịt một lần nữa.
Hàn Mẫn thở gấp, hơi thở đứt quãng nói: “Châu nhi, xin nàng đừng giày vò