NGOẠI TRUYỆN 4: NHƯNG TIỂU BÁ VƯƠNG
Trans: Amelie.vo
Beta: Khả Khả
Từ khi được sinh ra, Hàn Ức vẫn luôn được sủng ái.
Tuy nhiên, hắn vốn hiểu rõ một điều, Phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu sủng ái hắn không phải vì yêu thích hắn, mà thông qua hắn để tưởng nhớ và bù đắp.
Cũng vì quá hiểu chuyện nên từ trước đến nay, trong lòng hắn vẫn luôn căng thẳng như sợi dây đàn, lỡ một ngày nào đó hắn đắc ý vênh váo chắc chắn sẽ rước họa về cho chính mình và mẫu thân.
Thân là Hoàng tử, nếu bảo Hàn Ức không có tâm tư đoạt vị thì không đúng.
Nhưng hắn biết bản thân không có phần thắng.
Phụ hoàng đã định cho hắn làm một nhàn Vương yên ổn hưởng thụ vinh hoa phú quý, phỏng chừng sẽ không cho hắn tham dự triều chính, vì suy cho cùng hắn vẫn còn Trần gia phía sau.
Vả lại, hắn vẫn còn quá nhỏ, nhỏ đến mức không ai cho rằng hắn có thể tranh đoạt được gì với Thái tử.
Tuy nhiên, cũng không thể hy vọng điều này, Hàn Ức không chịu học hành lại không có tài năng, bắt đầu trở thành tiểu bá vương quậy phá.
Làm một đứa trẻ phá phách thì dễ, nhưng làm một tiểu bá vương mà không bị phạt đòn thì không hề đơn giản, đều có mánh khóe cả.
Mà Hàn Ức vừa hay có một năng lực thượng thừa, hắn biết lời nào nên nói – lời nào không, kẻ nào có thể đắc tội – kẻ nào không, mới tí tuổi đầu đã biết hô mưa gọi gió náo động khắp trong cung.
Dù vậy, vẫn có người để hắn sợ: Thứ nhất là Thái tử, thứ hai là Hàn Mẫn.
Thái tử ấy à, chẳng rõ vì sao lòng dạ hắn lại hẹp hòi như vậy, chỉ một đứa trẻ như hắn cũng căm ghét được, bởi vì hắn dành bớt sự sủng ái của Phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu sao? Hắn không có gan chọc vào Thái tử, nên chỉ đành tránh né.
Song, từ tận đáy lòng hắn không hy vọng Thái tử đăng cơ.
Nếu ngày đó xảy ra, mỗi ngày của hắn chỉ toàn khổ sở, mà đó không phải điều hắn có thể thay đổi được.
Còn về Hàn Mẫn, người này đáng sợ vô cùng, còn đáng sợ hơn Phụ hoàng và Thái tử gấp mấy lần.
Nếu hắn tìm Phụ hoàng và Thái tử để làm loạn thì cùng lắm chỉ bị phạt mắng, phạt roi.
Còn nếu làm loạn chỗ Hàn Mẫn, có khi đến mạng cũng chẳng còn.
Nhưng Hàn Ức nghĩ mãi không thông, sau khi lấy vợ, cái người này bỗng dưng đổi tính, trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Ức nhỏ tuổi chỉ có thể quy chụp một điều: Cố Minh Châu chắc chắn còn đáng sợ hơn cả Hàn Mẫn.
Sau này khi trưởng thành hắn mới thấu, “ái tình” – mới chính là đại ma vương thực thụ.
Sau đó có quá nhiều chuyện phát sinh.
Thái tử mưu nghịch, Phụ hoàng thoái vị, nhường ngôi cho Hàn Mẫn… Với Hàn Ức mà nói, điều này rất tốt, còn tốt hơn khi Phụ hoàng tại vị, bởi vì hắn không cần phải che giấu mình nữa.
Cuối cùng, hắn đã có thể làm những việc mà hắn thật sự yêu thích.
Tỉ như, kiếm tiền.
Đúng thế, Hàn Ức cực kỳ thích tiền.
Về mặt này, hắn rất có thiên phú, lại thêm thân phận Vương gia, rất nhanh hắn đã kiếm về được một núi vàng.
Hàn Ức thích kiếm tiền nhưng lại không thích tiêu tiền.
Niềm vui của hắn chính là mỗi ngày được ôm ấp cái núi vàng ấy, tựa như ác long toạ trấn kim sơn.
Nếu không phải vì sợ khắp người đau nhức, hắn chỉ hận không thể ngày ngày ăn ngủ trên đống vàng đống bạc bảo bối của mình.
Cũng vì vậy, có rất nhiều đại thần nhìn hắn không thuận mắt, hằng ngày đều vạch tội hắn tranh lợi với dân đen.
May thay, Hoàng huynh của hắn vẫn là một vị Hoàng đế anh minh, không những không tin vào những lời vu khống bịa đặt kia, mà còn phái hắn đến Hộ bộ để thoả sức phát huy tài năng.
Đối với vấn đề này, Hàn Ức thầm nói: Cái hắn thích là kiếm tiền cho bản thân chứ không phải kiếm tiền cho người khác.
Đành vậy, tay nhỏ không ôm nổi đùi to, hắn chỉ có thể thành thành thực thực kiếm tiền cho Hoàng huynh, sớm làm đầy quốc khố thì hắn mới có ngày được giải thoát.
Ngày từng ngày trôi qua, Hàn Ức ở trong cung từ một tiểu bá vương trở thành một đại bá vương.
Chỉ là cái danh hiệu này không còn giữ vững được nữa, hắn đã sớm bị đấy xuống thứ hai, bởi vì tiểu Thái tử bắt đầu lớn.
Tâm tình Hàn Ức khá phức tạp, hoá ra tình yêu rồi cũng sẽ biến mất.
Lại thêm một đoạn thời gian nữa, thậm chí đến vị trí thứ hai hắn cũng giữ không nổi, bởi vì nhị nhi tử của Hoàng huynh cũng dần lớn lên, nó so với Hàn Ức và tiểu Thái tử còn khó đối phó hơn.
Hàn Ức: Quen rồi, ta đã quen rồi.
Bởi vì hai lần mang thai đều sinh ra hai tiểu tử thối, Cố Minh Châu rất muốn có một hài nữ.
Mặc dù Hàn Mẫn không đồng để Cố Minh Châu tiếp tục sinh nữa, nhưng việc hắn có đồng ý hay không đối với Cố Minh Châu quan trọng.
Thế nhưng đôi khi cứ không phải muốn là được.
Hai ba năm liên tiếp, Cố Minh Châu vẫn không thể hoài thai được.
Quá bất lực, nàng đành hạ chỉ truyền tiểu muội Cố Minh Trân tiến cung, nuôi dưỡng bên cạnh để khỏa lấp phần nào nỗi khao khát.
Cố Minh Trân là tiểu