Tác giả: Ninh Ninh
Chương 11: Cùng phòng
Tôi đi tắm, đi ra tắt điện lên giường ngủ ngay, vừa lên giường nằm một lúc tôi không bị gõ cửa trong lòng cười thầm, cậu ta cũng giống như tôi không muốn chung phòng.
Tôi còn chưa kịp vui mừng xong thì…
“Mở cửa ra cho tôi vào.”
“Ngủ phòng cậu đi!”
“Không được, tôi không cãi lời mẹ.”
“Điên!”
"Ầm ầm"
Tiếng đập cửa ở ngoài càng to, tôi đứng dậy mở cửa, thấy cậu ta mặc bộ thể thao ôm cái gối trước cửa.
“Về phòng ngủ đi.”
“Không, Diệp Ngọc né ra cho An vào.”
Tim tôi bị câu nói mà đập thình lình làm cho cả người mất tự nhiên, tôi hỏi:
“Cậu vừa gọi ai?”
“Gọi cô.”
“Lần sau không được gọi tên tôi.”
“Tôi thích gọi kệ tôi.
Cô không muốn gọi tên vậy tôi gọi cô là vợ.”
Tôi cả người nổi hết da gà lên, liền dơ tay lên hâm doạ.
“Cấm, cấm chỉ gọi là vợ, một lần cậu gọi tôi vả cậu phù miệng.”
Tôi bị cậu ta làm cho phát tởm, cuối cùng tôi bất đắc dĩ phải cho cậu ta vào phòng.
Tôi nằm trên giường như nằm trên núi lửa một ngàn năm vậy đấy, trằn trọc khó ngủ.
Tôi quay lưng về phía cậu ta, chứ tôi mà quay lại là thầy cái này cậu ta rồi.
“Không ngủ được à?”
“…..”
“Cần tôi ôm không?”
Tôi trợn mắt lên ngồi dậy nhìn cậu ta.
“Dẹp, ngủ đi cho tôi ngủ nữa.”
“Cô cũng đẹp đấy.”
“Ngủ!”
“Chưa buồn ngủ.”
“Vậy đi về phòng cậu mà ngủ đi.”
“Không về được,mai mẹ đến kiểm tra.”
Tôi bất lực hoàn toàn lại nằm xuống giọng nhỏ đi.
“Cậu về ngủ gần sáng thì sang, chứ cậu ngủ vậy tôi không ngủ được.
“Tập dần là vừa.”
“Không cần, tôi muốn ngủ một mình.”
“Tôi thích ngủ chung.”
“Cậu giống thằng trăm giường rồi, tôi bị dị ứng.”
“Tôi bẩn vậy sao?”
“Bẩn hơn cả người một năm không tắm.”
Tôi nói vậy nó im lặng tôi tưởng nó ngủ rồi cũng nhắm mắt tính ngủ, nó ở sau lại nói.
“Tôi sẽ ở sạch, không bao giờ bẩn nữa.
“……”
Tôi hoàn toàn giả chết mà ngủ, cậu ta có bẩn hay sạch tôi cũng không quan tâm nữa.
Một lần cậu ta hôn đã làm tôi tởm bao nhiêu ngày rồi.
Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến sáng tỉnh dậy không biết sao đập ngay vào mắt tôi là vòng ngực để trần của cậu ta.
Tôi vội vàng vùng dậy hét lên.
“Hoàng An!”
Cậu ta đang ngủ bị tôi hết giật mình tỉnh dậy ngơ ngác nhìn tôi giọng ngái ngủ nói.
“Gì mà hét to thế?”
Tôi chỉ vào người cậu ta mà mắng:
“Ai cho cậu cởi áo ngủ hả?”
Cậu ta nhìn xuống bình tĩnh nói:
“Ngủ cởi [email protected] bình thường mà!”
“Tôi cho cậu cởi hả?”
“Tôi thích cởi, không lẽ phải xin phép?”
“Tôi không cho phép cậu cởi như vậy ngủ.”
“Tôi chưa cởi [email protected] là may rồi đấy, nói thêm một câu tối tôi cởi hết ra ngủ bây giờ.”
“Cậu dám”
“Cô thách tôi?”
“Thách thì sao? Cậu mà cởi tôi …tôi….”
“Cô sao?”
“Tôi sẽ cho cậu làm đàn bà cả đời!”
Hoàng An không tức giận cậu ta bật cười tiến sát vào tôi nói nhỏ:
“Em thử cho tôi làm đàn bà xem? Em làm vậy không sợ cả đời này em làm ni cô sao?”
Tôi đẩy cậu ta ra, cãi lại:
“Cậu làm đàn bà thì bạn gái cậu ảnh hưởng, chứ tại sao tôi phải làm ni cô cả đời?”
Tôi còn chưa để ý ra cậu ta đổi xưng hô, tôi mày nhăn chặt nhìn cậu ta cởi [email protected], lần đầu tôi nhìn người khác giới để vậy trước mặt tôi.
Ba cùng anh hai tôi cũng chưa để vậy trước mặt tôi bao giờ.
“Em đúng thật là ngây thơ, ba mẹ nói chúng ta chung phòng là muốn có cháu bế rồi, em cho tôi làm đàn bà vậy em đẻ con cho ai? Ai giúp em đẻ con.
Đừng nóng giận mà hại cả đời hạnh phúc.”
“Tôi không đẻ con cho cậu, tôi với cậu sẽ sớm ra tòa.
Mạnh ai người đó sống.”
“Đừng mơ, tôi cưới em, em nghĩ muốn ly hôn trừ khi tôi đồng ý còn không cả đời này em là vợ của Hứa Hoàng An này.”
“Cậu lừa tôi? Hợp đồng cậu lập ra là gì?”
Tôi máu nóng lên chất vấn cậu ta.
Cậu ta coi tôi là cái gì mà thích xoay quanh cuộc đời tôi.
“Tôi thích đó là việc của tôi.”
“Cậu là đồ lừa đảo.”
“Em cũng thế.”
“Cút ra ngoài cho tôi.”
“Không thích.”
“Cậu đồ ngang ngược.”
“Như nhau!”
Tôi tức cậu ta một phần, một phần tôi ngạc nhiên sao cậu ta đi London-Anh có một tháng về cái tính ngang ngược này nó khác thế? Tôi tức giận vùng dậy lấy quần áo đi vào nhà tắm, đi đến cửa còn nghe được cậu ta cười.
Thật tức chết tôi mà.
Hoàng An đi về phòng thay đồ, đến khi tôi xong đi ra cửa phòng tắm, đã thấy cái mặt chết tiệt ngồi ngay ngắn trên giường, quần âu, áo sơ-mi trắng, tóc tai vuốt keo chờ tôi rồi.
“Cậu không ở ngoài vào đây làm gì nữa?”
Cậu ta nhìn tôi cười, làm cả gáy tôi toát mồ hôi, nụ cười này không có cái gì là tốt cả.
Đúng như tôi suy nghĩ cậu ta lấy cái bản hợp đồng của cậu ta cùng tơ tôi lập ra đến trước mặt tôi nói:
“Diệp Ngọc, em muốn chúng ta ly hôn? Không dễ đâu, tôi trăm phương ngàn kế mới cưới được em về lại để em ly hôn? Tôi đã không là Hoàng An.”
Tôi bước lùi lại hỏi:
“Cậu muốn gì?”
Hoàng An cười càng tươi, cậu ta nháy mắt tôi sau đó thẳng tay xé hai tờ hợp đồng, từng mảnh nhỏ giấy vụn rơi xuống đất.
“Hợp đồng không còn hiệu lực, em từ nay là vợ tôi, tôi là chồng em.
Chúng ta sẽ như những cặp đôi khác.”
Tôi choáng váng đầu óc nhìn đống giấy vụn tôi run rẩy chỉ xuống đất hỏi lại:
“Cậu bị điên sao Hoàng An? Tôi cho cậu