Tác giả: Ninh Ninh
Chương 31: Ghen
Tôi vừa nãy là gồng mình lên, tôi nhìn thấy cậu ta thì tim càng đau, có phải những lời ngon ngọt hỏi han tôi cậu ta cũng hỏi Hoài Lan như vậy không?
Tôi ích kỷ lắm, tôi không san sẻ một cái gì với ai cả, giờ này tôi buông, tôi buông vì nó không phải của tôi.
Ngay từ đầu tôi đã là người chen ngang vào cuộc tình tay ba rồi.
Thôi thì trả cho người ta, mình giữ riêng cho mình năm năm rồi!!!
Tôi chìm vào giấc ngủ đến chiều, tôi gọi điện cho ba mẹ nói gửi bé Su ở bên đó thời gian, tôi hiện tại chưa lấy lại được cân bằng, tôi không muốn làm con gái buồn, giờ con bé đã lớn nó hiểu biết nhiều thứ lắm.
Tôi muốn cho con một tuổi thơ không tủi thân Ngồi dậy tôi đi rửa mặt thay cho mình một bộ đồ mới, nhìn tủ đồ toii cười nhạt.Lấy hết những bộ đồ đi chơi kín như bưng để ra cho vào một cái bịch.
Lấy hết tất cả ra, trong tủ đồ chỉ còn vài chiếc áo sơ mi cùng chân váy, vài bộ váy công sở không kín quá.
Đồ ngủ ở nhà em cũng vứt hết ra.
Thu hết đồ vào tôi đi ra ngoài thấy Hoàng An vẫn ngồi ở sofa, thấy tôi đi ra còn cầm một bịch đồ cậu ta đứng dậy kéo tay tôi hỏi.
"Em lại đi đâu nữa? Em đem quần áo đi đâu?"
Tôi nhìn bịch đồ sau nói:
"Tôi đi vứt nó đi."
Trong số đồ em vứt có chiếc vẫn còn tem mác tôi chưa mặc một lần, tất cả đều là cậu ta mua cho tôi.
Chỉ có đồ đi làm là tôi tự đi mua khi cậu ta bận.
"Em vứt hết chỗ này? Em vứt đi em mặc bằng gì hả?"
Hoàng An giật cái túi ra từng chiếc váy, chiếc áo rơi ra, cậu ta to mắt chỉ vào đống đồ run rẩy hỏi:
"Em vứt cả những chiếc váy anh mới mua cho em hồi tháng trước? Em vứt hết đồ anh mua? Em vứt từng này vậy trong tủ em còn những gì?"
"Còn đồ tự tôi mua!"
"Em làm vậy là ý gì? Anh nói rồi anh chưa từng phản bội em."
"Tôi không nói cậu phản bội tôi, tôi là không thích cậu thì không muốn dính gì đến cậu thôi."
"Em đang không cho anh giải thích!"
"Cậu có làm gì sai đâu mà giải thích? Là tôi sai khi không hiểu tâm của mình mà thôi."
"Em đang nói dối."
"Cậu thật vui tính, tôi cần nói dối với người tôi không yêu?"
Tôi cúi xuống nhặt đồ vào lại bịch.
"Đôi mắt của em đang bán đứng lời của em."
Tôi khựng lại, sau hít sâu một hơi mỉm cười đứng dậy xách theo túi đồ đi ra ngoài chỉ để lại một lời:
"Cậu nhìn ra mắt của tôi đang nói dối? Cậu có vẻ rất hiểu tôi, nhưng xin lỗi cậu chưa hiểu rõ đâu An à!"
Tôi mở cửa đi xuống dưới tầng hầm, lần này tôi không đi xe máy nữa mà em đi chiếc ôtô mới anh hai mới mua cho hồi đầu năm.
Tôi lấy An năm năm nhưng rất nhiều thứ tôi không lấy của nhà chồng mà thường ba mẹ tôi cho không thì anh hai tôi mua cho.
Anh hai từng nói:
"Em thiếu gì nói anh hai, đừng ỷ lại vào nhà chồng, nhà họ có giàu có, có thương em cũng không thể bằng nhà mình được!"
Sự thật quá đúng, cuối cùng chỉ có người thân của mình mới thương mình thật lòng.
Nổ máy tôi rời đi, ra ngoài đường tôi táp xe vào lề đường vứt bịch đồ ở cạnh thùng rác.
Tôi không vứt nó vào trong vì đồ nhiều cái còn mác để vậy xem ai họ lấy thì lấy vứt vào thùng phí phạm.
Tôi lái xe đi vào một shop đồ nữ lớn trong thành phố.
Trước tiên phải thay đổi chính cách sinh hoạt trước, đồ dùng cá nhân cũng vậy.
Là người phụ nữ thành công không thể xấu xí, ăn mặc luộm thuộm được!
Tôi thử liền mười lăm chiếc váy, bốn đôi cao gót, trong đó có một đôi cao gót màu nude của nhà mốt người Mỹ, Chinese Lanudry.
Một lần mua sắm tôi quẹt thẻ đến choáng váng, sau thời gian bù xù trong nhà cũng đến lúc tôi thay đổi rồi.
Khi mình không biết chăm chút cho bản thân người đàn ông không biết trân trọng, họ có khi khinh thường mình, còn khi mình thay đổi họ sẽ sợ mất đi thứ quan trọng.
Tôi chạy vào một salon em quyết định thay đổi màu tóc, thay đổi kiểu tóc dài suông màu đen.
Đổi đi màu tóc thay đổi một con người khác, một cuộc sống khác.
Tổng thiệt hại của em một buổi chiều đến hai mươi giờ tối, đã thiệt hại hơn 20 triệu.
Tôi xách đồ về nhà, vào nhà đập vào mặt tôi vẫn là cái mặt đáng ghét của Hoàng An, cậu ta hôm nay như bị hâm ấy, tự nhiên không đi đâu ở nhà thấy tôi là ám tôi.
"Em mua nhiều đồ vậy liệu mặc hết không?"
Tôi làm ngơ không nghe thấy, cậu ta lại hỏi tiếp:
"Em làm tóc đẹp lắm!:
"..."
"Đi sao không nói anh đưa đi?"
"..."
"Em ăn gì chưa?"
"..."
"Trả lời anh!"
"..."
"Em sao im vậy?"
Cạch!
Tôi đi vào phòng chốt cửa luôn, nghe cái giọng mệt luôn ấy.
Lấy đồ đi tắm rửa xong tôi ra ngoài xem đồng hồ mới chỉ 20 giờ 50 phút em trang điểm cho hợp chiếc váy hai dây khoét lưng sâu màu đỏ quyến rũ.
Chọn một đôi cao gót màu hợp với váy xong tôi cầm túi xách mở cửa đi ra ngoài.
Hoàng An ở ngoài nhìn thấy tôi ăn mặc cậu ta như bị người tát vào mặt, đang ngồi xem tivi đứng phắt dậy đến trước mặt tôi chắn lại.
"Em mặc vậy đi đâu hả? Muộn rồi đi đâu nữa?"
Tôi chán chẳng buồn nói luôn.
Cái tính này, đôi mắt này đã bao lâu không cho tôi mặc hở, cái cổ áo hay váy khoét sâu một tí là la như lợn bị chọc tiết vậy đó.
Vì vậy mà tôi phải ăn mặc kín như bưng để cho cậu ta đi với gái.
Hôm qua tôi nhìn thấy Hoài Lan mặc cái váy nó khoét cái cổ sâu đến nhìn thấy nửa ngực luôn rồi.
Đấy như thế có thấy la hét đâu, mà tôi mặc tí thì như thế này.
Người yêu với người không yêu nó khác thật!
Người ta yêu thì muốn vợ đẹp còn đây muốn vợ như bà lợn nái xề xòa!!!!
Tôi bĩu môi nghĩ.
[Khi một người được yêu thì chăm như chăm trứng, còn tôi cậu coi như heo nái mới đẻ xong! Hy sinh để được cậu cho phát vả mắt đầy sao.
Cái mặt cậu như tên lưu manh đầu đường xó chợ luôn rồi, khiếp thật, sáng đi với bồ, tối về với vợ, không hiểu sức cậu được coi là sức gì nữa.
Cái giống của cậu ta không biết nó ăn gì mà ăn tạp thật đó!]
"Tôi đi đâu cậu quản?"
"Em là vợ anh, anh muốn biết thôi."
"Tôi đi bar, cậu có thể buông ra để tôi đi."
"Em đi với ai?"
"À đi với ai cũng cần khai?"
"Anh hỏi vậy em muốn nói cũng được, mà không cũng được."
Tôi nhìn cậu ta hài hước thật sự, hỏi còn muốn cũng được, không cũng được.
Tôi không muốn ly hôn với tên phản bội này, tôi phải làm vợ cậu ta, ngày ngày cho cậu ta nếm trải sự phản bội như tôi đã chịu.
Tôi không ác nhưng tôi không thể chịu nổi cảm giác đó, ly hôn không quá dễ dàng rồi!!
"Tôi đi với người yêu cũ."
"Em nói lại, em đi với ai?"
Cậu ta thét lên, đó mới vậy cậu ta đã như con thú vậy mà cậu ta đi vào nhà nghỉ với gái lại làm như không biết gì.
"Tôi nói tôi đi với người yêu cũ! Cậu ý kiến?"
Hoàng An mặt căng chặt.
"Em làm gì có người yêu cũ hả Ngọc?"
Tôi cười to.
"Hahahah!"
"Hoàng An, cậu có phải ngủ bị mộng du chưa hết không vậy? Trước khi tôi lấy cậu theo hợp đồng thì tôi đã 23 tuổi, cậu có vẻ ngây thơ quá rồi đó, tôi có phải là ế đâu mà không biết yêu? Chẳng lẽ cậu không lấy tôi thì tôi ế tới già à? Buồn cười!"
"Coi như em có người yêu nhưng em là người đầu tiên của tôi.
Chúng ta đã có bé Su, em hiểu lầm gì giữa chúng ta nhưng em không thương con sao?"
Cậu ta lấy bé Su ra để uy hiếp tôi.
"Cậu không cần lôi con bé ra để đe dọa tôi, cậu làm vậy tôi khinh thường cậu đó An."
"Anh không đe doạ em, anh thương em và con chẳng lẽ thời gian qua em không hiểu sao?"
"Cậu thương tôi và Su? Cậu có thể nói sao cũng được tôi không để tâm nữa.
Nhưng cậu hãy nhớ kỹ, Su là con tôi sinh ra tôi cũng là người yêu con nhất, cậu chỉ là ba chưa chắc đã thương con bé thật lòng chứ nói gì mà thương hơn tôi được."
"Em nói ra đi, em đang giận chuyện gì?"
"Tôi không giận chuyện gì cả, cậu buông tôi ra đi tôi muốn đi gặp bạn rồi."
"Thằng người cũ kia là ai? Em nói xem?"
"Buông ra."
"Không buông, em không nói được nó là ai thì anh không buông ra được."
Tôi ghét cậu ta đến cả người đau nhức luôn rồi, cái mặt cứ làm ra vẻ không có chuyện gì sai.
Ghét thật ấy!!Tôi đánh liều nói.
"Cậu ấy tên Lâm Bách."
Em nói bậy bạ cái tên ra cho cậu ta tức chơi chứ em có đâu người cũ.
Hahahah!!
"Em nói láo!!!:
"Ủa cậu buồn cười thật đó, cậu kêu tôi nói ra cậu lại nói tôi nói láo, cậu coi tôi như nước lã ấy nhỉ?"
"Em đừng có cố làm anh ghen."
"Cậu biết ghen? Vợ chồng hợp đồng ghen làm gì cho mệt thân?"
"Chẳng ghen, em xem em mặc váy hở hết lưng sâu tới hông.
Ngực thì trễ sắp hở hết ra rồi đây chẳng lẽ em không cho anh ghen?"
"Vợ chồng hợp đồng không có quyền ghen."
"Em thích nói đùa thật đó Ngọc, anh mấy năm nay ngoài ở trên giường với vợ ở ngoài không có một ai cả."
Trời ạ! Không cùng với ai thế mà có cái ảnh trần không mảnh vải với cô bồ cũ? Nói dối không ngượng cái miệng luôn.
Tôi vẫn mỉm cười!
"An, lên giường với cậu là giải quyết nhu cầu khi người yêu của tôi chưa về nước, giờ anh ấy về tôi và cậu nên sống như trước, hợp đồng hôn nhân do cậu đặt ra đi."
"Em nói thật?"
"Thật hơn vàng."
"Em….."
"Buông ra muộn giờ của tôi rồi!!!"
Tôi hất tay Hoàng An ra sau đi ra ngoài, ở phía sau Hoàng An thét lên.
"Vũ Diệp Ngọc, em được lắm, em cố tình đúng không?"
"..."
"Đứng lại, em đứng lại cho anh!!!!"
Tôi mặc cho cậu ta gào, tôi đứng chờ thang máy, chân vừa bước vào trong ấn nút đóng cửa Hoàng An chạy ra hô.
"Ngọc, em đừng đi, anh xin em đấy, anh không làm gì sai cả, anh thật sự từ khi anh làm em giận trong tim anh chỉ có em thôi….."
Cửa thang máy khép kín em không còn nghe thấy tiếng gì nữa, xuống lấy xe nổ ga đi tới quán bar mà em chưa từng đi ở quận 1.
Hoàng An ở cầu thang ấn nút dừng không được cậu ta chạy vào nhà lấy vội chiếc chìa khoá xe, khoá cửa sau