Nếu như là tin tức mà thư viện Văn Uyên cũng không nghe ngóng được, nhiều khả năng là đã bị người khác cất giữ, rất khó mua được trên thị trường.
Lời nói của Đỗ quản sự, có thể chỉ là lời khách sáo, không muốn khách hàng thất vọng, cũng có khả năng thật sự cần thời gian tìm kiếm.
Thư Thanh Đồng từ chối tiếp đãi, tự mình đến chỗ giá sách, lật xem sách mới.
Tỳ nữ của nàng nhỏ giọng nói: "Hôm đó cô nương đã từ chối Trịnh cô nương rồi, nàng lại đến hỏi mượn, cũng không thể đòi cô nương lấy tranh ra, cần gì phải âm thầm tìm tranh?"
Thư Thanh Đồng thờ ơ đáp: "Không phải nàng ấy nói rồi sao? Đó là tiếc nuối của mẫu thân, tâm nguyện của ca ca. Ta không cố ý lừa nàng, giúp nàng nghe ngóng, trong lòng khỏi phải băn khoăn."
Tỳ nữ nhíu mày: "Nô tỳ sợ biến khéo thành vụng, lỡ như bị nàng ấy vạch trần, nàng nhất định sẽ nghĩ rằng là cô nương đùa bỡn. Trịnh cô nương là con vợ cả duy nhất của Hầu phủ, cô cô là Lan quý phi, còn có huynh trưởng vô cùng yêu chiều... nhất là Đại công tử Trịnh Dục Đường. Nhắc đến hắn, ai cũng nói là tiền đồ rộng mở, người như vậy, khi bao che khuyết điểm đều không nói lí lẽ, vì muội muội này làm ra rất nhiều chuyện hoang đường, nô tỳ sợ..."
"Sợ cái gì?" Thư Thanh Đồng nhướng mày nhìn nàng: "Sợ nàng ỷ được cưng chiều mà hành hung, ác ý báo thù? Ta nói..."
"Nói đủ rồi?"Giọng nói một nam nhân từ sau giá sách truyền đến, lạnh lùng đánh gãy lời nói của Thư Thanh Đồng.
Hai chủ tớ bên này sững sờ.
Thư Thanh Đồng lần theo nơi phát ra giọng nói, nhìn thấy sau mấy tầng giá sách lấp ló trang phục xanh đậm.
Đột nhiên, trang phục xanh đậm di chuyển, Thư Thanh Đồng đặt sách trong tay xuống, rời bước ra ngoài, nhìn thấy đối phương đứng ngoài hành lang, trong lòng kinh ngạc.
Ban ngày không thể nói người, ban đêm không thể nói quỷ, người xưa nói không có sai, đây là duyên phận quái quỷ gì vậy?
"Trịnh đại nhân, trùng hợp thật." Thư Thanh Đồng nở nụ cười chào hỏi hắn.
Trịnh Dục Đường không đáp lại, đi đến chỗ nàng.
Hôm nay hắn mặc một bộ áo choàng màu xanh đậm, làm hơi thở toàn thân nặng nề, khi bước đến có cảm giác lạnh lẽo ập tới.
Trịnh Dục Đường đứng cách hai bước chân, âm thanh lạnh lùng: "Không cố ý nghe lén chuyện riêng của cô nương, nhưng việc liên quan đến muội muội ta, Trịnh mỗ không thể không nói lý lẽ, ít nhiều cũng phải hoang đường bắt bẻ cô nương."
Hắn đáp lại lời nói vừa nãy của tỳ nữ.
Thư Thanh Đồng thấy giọng điệu hắn không vui, cười làm lành: "Đại nhân không cần nói nhiều, vừa nãy là Thanh Đồng lỡ lời, xin nhận lỗi với Trịnh đại nhân. Lúc trước ta lừa gạt lệnh muội, nhất định sẽ trợ giúp tìm tranh, coi như tạ lỗi."
Lời xin lỗi này rõ ràng không làm Trịnh Dục Tinh cảm động, hắn rời mắt, không nhìn nàng nữa: "Chỉ là một bức tranh thôi, tìm được thì tốt, không tìm được là vô duyên. Cho dù biết cô nương cố ý trêu đùa, muội muội ta cũng nhất định sẽ không làm ra mấy chuyện báo thù cô nương, Trịnh mỗ có bao che nàng thế nào đi nữa, điểm này vẫn có thể đảm bảo chắc chắn. Nếu sự việc đã rõ ràng rồi, Thư cô nương cũng không cần nghe ngóng khắp nơi nữa, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cáo từ."
Hắn ném mấy quyển sách đã chọn xong lên giá sách bên cạnh, sải bước rời đi.
"Trịnh đại nhân chờ đã!" Thư Thanh Đồng nhanh chóng đuổi theo, chặn hắn lại: "Trịnh đại nhân, tiểu nữ mạo muội, có chuyện muốn nhờ."
Trịnh Dục Đường dừng chân, nhìn nàng.
Thư Thanh Đồng mím môi, thăm dò: "Trịnh đại nhân có thể giữ kín chuyện này không?"
Trịnh Dục Đường suýt nữa tưởng mình nghe nhầm: "Ta giúp ngươi giữ kín bí mật, giúp ngươi lừa muội muội ta?"
Thư Thanh Đồng: "Ta sẽ tiếp tục nghe ngóng, trên trời dưới đất, cũng phải giúp nàng tìm ra bức tranh này."
Trịnh Dục Đường nhẹ lắc đầu, xoay người rời đi: "Không thể thuyết phục."
Thư Thanh Đồng tiếp tục đuổi theo: "Việc này có lý do cá nhân, chỉ vì tức sự ninh nhân(*), đại nhân..."
(*) Tức sự ninh nhân vốn chỉ không sinh sự, quấy rối bách tính, về sau chỉ sự hòa giải tranh chấp, làm sự việc lắng xuống, giải trừ rắc rối, làm mọi người chung sống yên ổn.
"Tức sự ninh nhân" như bốn cái đinh thép, làm bước chân của Trịnh Dục Đường đóng chặt. Hắn đột nhiên dừng lại, Thư Thanh Đồng suýt nữa đâm vào người hắn, may mà tỳ nữ nâng đỡ mới đứng vững.
Trịnh Dục Đường trong nháy mắt yên lặng, giọng điệu nghiền ngẫm, như đang chế nhạo bốn chữ này: "Dừng chuyện gì, nhân nhượng ai?"
Thư Thanh Đồng không trả lời.
Trịnh Dục Đường chỉ chặn lại lời nàng, thấy nàng quả nhiên cứng họng, thấp giọng cười một cái, vượt qua nàng, rời đi, lần này Thư Thanh Đồng không ngăn lại nữa.
Tỳ nữ bồn chồn nói: "Cô nương, làm sao đây..."
Thư Thanh Đồng nhìn theo bóng lưng của Trịnh Dục Đường, không nghe thấy lời nói của tỳ nữ, vẫn cảm khái: "Không nói đến có giảng đạo lý hay không, nhưng bao che khuyết điểm thật là..."
... ...
Trịnh Dục Đường vừa về phủ đã đến Gia Nhu Cư.
Trịnh Vân Hạm đang xem thiệp mời.
Hắn bước đến ngồi xuống, tự rót trà: "Nhà nào vậy?"
Nàng nhếch miệng cười, đưa thiệp mời về phía hắn, bàn tay xinh đẹp chỉ chỉ vào lạc khoản(*).
(*) Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên thư họa, thư từ, lễ vật,...
Là của Tào gia.
Đáy mắt Trịnh Dục Đường lộ ra châm biếm: "Ồ."
Trịnh Vân Hạm đặt thiệp mời sang một bên, nâng chén trà, nhấp một ngụm: "Nghe nói sau thọ yến của phụ thân, Tào Mạn Đồng bệnh mấy ngày, hôm nay mượn cớ khỏi bệnh, mời muội đến tụ tập náo nhiệt."
Nghe đến việc nàng muốn ra ngoài, Trịnh Dục Đường nhớ đến việc chính, hỏi: "Mấy ngày nay muội vẫn đang nghĩ đến chuyện bức tranh à?"
Trịnh Vân Hạm biết hắn không đồng ý chuyện tiếp tục dây dưa, kéo áo, nghịch tóc, nhìn xung quanh.
Trịnh Dục Đường rũ mắt, ngón tay vuốt quanh viền chén: "Không cần nhọc lòng nữa. Từ đầu đến cuối, Thư Thanh Đồng đều lừa muội, trong tay nàng ấy vốn dĩ không có tranh."
Trịnh Vân Hạm kinh ngạc nhìn hắn: "Tại, tại sao vậy... Huynh làm sao biết được?"
Trịnh Dục Đường bình tĩnh che giấu lý do thật sự đến thư viện, chỉ nói tình cờ gặp Thư Thanh Đồng, lại vô tình nghe được chủ tớ hai nàng nói chuyện.
Cuối cùng, hắn chân thành khuyên: "Sự việc đã sáng tỏ, đừng vì nàng ấy mà hao tổn sức lực nữa."
Trịnh Vân Hạm hoài nghi: "Tại sao nàng ấy lại lấy cái này để lừa muội?"
Trịnh Dục Đường nhớ đến câu nói "Tức sự ninh nhân", khuôn mặt bình tĩnh, đặt chén trà đã uống cạn xuống: "Huynh làm sao biết được."
Hắn đứng dậy rời đi, vừa đi được hai bước thì quay lại, giọng điệu ngập ngừng: "Muội—tức giận không?" Kiểu tức đến mức không trả đũa không hết giận được đó...
Trịnh Vân theo bản năng hỏi lại: "Vậy huynh tức giận không?"
Trịnh Dục Dường nghiêm túc suy nghĩ, sau đó bình tĩnh nói: "Huynh bình thường."
Trịnh Vân Hạm gật đầu: "Muội cũng bình thường."
Trịnh Dục Đường thở phào một hơi, eo càng thẳng lên: "Vậy thì tốt."
Đợi Trịnh Dục Đường rời đi, Chân Nhi thở phì phì, tức giân: "Sao lại không tức! Uổng công cô nương mấy này nay nhọc lòng tìm hiểu sở thích của nàng ta, kết quả đều là nàng ta sắp đặt."
Trịnh Vân Hạm chột dạ cười cười, thay vì tức giận, không bằng nói như trút được gánh nặng.
Một là, tuy Thư Thanh Đồng lừa nàng một chuyện không tốt lành gì, nhưng nàng cũng vì tìm hiểu về Thư Thanh Đông, mượn người của Nhị ca, âm thầm điều tra cuộc sống của cô nương người ta, cũng chẳng vẻ vang gì. Mỗi người một lượt, coi như hòa nhau.
Hai là, nếu tranh thật sự trong tay Thư Thanh Đồng, nàng muốn tìm tranh chỉ