Cố hương (ngũ)
Chó Con gõ vào cái đầu trống rỗng, một tấm da bọc xương khô, người đốn củi thấy sơn đồng* chơi túc cầu…… A Phù bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm trước người thanh niên cao ngạo lưng đeo thanh kiếm dài ba thước, nghiêng đầu nhìn nàng nói: “Yêu ma giảo quyệt, thường sẽ đặt trái tim bên ngoài cơ thể để có được tấm thân bất tử.
Muốn diệt yêu, phải tru tâm.”
*Sơn đồng: hài đồng trên núi.
“Trái tim!” A Phù túm cái đuôi mèo đen, quay đầu chạy về phía hậu viện.
“Vô ích thôi, lão phu đương nhiên biết trái tim không ở trên người gã, nhưng quỷ mới biết gã giấu trái tim ở chỗ nào!” Mèo đen ở phía sau nàng rống to, “Ngươi là phàm nhân yếu đuối, nơi này nguy hiểm, đừng chạy lung tung!”
“Ta biết trái tim ở đâu!” A Phù nói, “Ngươi có biết chuyện người đốn củi gặp sơn đồng chơi túc cầu, ở trên cầu vẫy tay với người, người ta đi qua lại không thấy nó nữa.
Hôm nay ta gặp được nó, Trương Lạc Hoài nói huyết nhục nó thuần khiết, cắn người cũng không có độc.”
Mèo đen sửng sốt, “Ý ngươi là trái tim ở trên người của sơn đồng?”
“Không sai,” A Phù cắn răng chạy nhanh, “Trương Lạc Hoài dùng huyết nhục thuần khiết của hài đồng nuôi dưỡng trái tim, sơn đồng hù dọa người là muốn nói cho mọi người biết trái tim ở trên người nó, nhưng lần nào cũng bị Trương Lạc Hoài phát hiện.”
“Đứa nhỏ kia vì sao không nói thẳng ra! Coi chừng có bẫy!”
A Phù chạy đến bên ngoài phòng, một cái túc cầu lăn đến bên chân nàng, nàng dừng bước, ngẩng đầu, đứa bé kia đứng ở sảnh phòng khách, lẳng lặng nhìn nàng.
A Phù buông Chó Con ra, đi về phía hài tử.
Nàng ngồi xổm xuống trước mặt nam hài, nhẹ giọng hỏi: “Lúc trước ngươi cắn ta, là muốn làm cho ta nhúc nhích có đúng không?”
Nam hài gật gật đầu.
“Không nói lời nào, là bởi vì không thể nói, đúng không?”
Nam hài kéo cổ áo ra, cho A Phù thấy, một vết sẹo dữ tợn vắt ngang qua đó, giống một con rết uốn lượn.
Nó bị Trương Lạc Hoài cắt cổ họng, không thể nói chuyện được.
Không một ai biết từ khi nào nó đã bị bắt rời xa cha mẹ rời xa quê nhà, cũng không ai biết nó ở bên cạnh yêu quái có bao nhiêu sợ hãi và bi thương.
Nàng nghĩ rằng lúc nó chơi cầu ở trên núi nhất định vừa cô đơn vừa tuyệt vọng, nhiều người đi qua chỗ nó như vậy, nhưng không người nào có thể dẫn nó về nhà.
Nó không thể nói chuyện, thậm chí không thể rơi lệ, bởi vì nó đã chết, người chết không có nước mắt.
A Phù che miệng lại, nước mắt chảy xuống.
Mèo đen nhảy lên nóc nhà xem trận chiến bên kia, Trương Lạc Hoài thao túng thôn dân leo lên cây cắn xé Phù Lam, Phù Lam bị thôn dân lê dài trên mặt đất nuốt chửng lần nữa.
Không thể tổn thương thôn dân, Phù Lam một lần xông ra khỏi vòng vây, lại một lần bị kéo trở về.
Trên người y đã đầm đìa máu tươi, nhưng vẻ mặt y vẫn không có gì thay đổi, dường như không cảm giác được đau đớn.
Mèo đen vội la lên: “Đừng lề mề nữa, nhanh lên!”
Nam hài kéo tay A Phù, đặt lên ngực mình, tay nó rất lạnh, ngực lại rất nóng, giống như bao phủ một ngọn lửa, có thứ gì đó đang đập trong ngực nó, đập thình thịch thình thịch.
Nó gỡ một cây trâm thoa từ búi tóc A Phù xuống, đặt vào lòng bàn tay A Phù, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn nàng, như một loại cổ vũ trong im lặng.
Ngực nó có kết giới, mèo đen nhảy xuống, vẽ một tấm phù lên cây trâm.
Lưu quang tinh tế dày đặc hiện lên, A Phù cầm cây trâm, nam hài nắm lấy tay nàng, cây trâm xuyên ngực, một tiếng giòn giã như băng nứt vang lên, kết giới như pha lê vỡ nát, mũi trâm sắc bén chọc vào trái tim.
Thân thể Trương Lạc Hoài cứng lại, hoảng sợ mà trừng mắt, thôn dân bất động, cả người Phù Lam đầy máu đứng dậy giữa đám đông, vươn ngón trỏ, vẽ ra một đường trong không trung.
Ánh sáng lạnh thấu xương hiện lên, một đường kia vô cùng đơn giản, nhưng lại là một lưỡi dao sắc bén.
Bổ xuống phía dưới, xuyên qua toàn bộ thân người Trương Lạc Hoài.
Trương Lạc Hoài kêu lên một tiếng, huyết nhục tuôn trào ra khỏi cơ thể, tách thành hai dòng chảy xuống đất.
Một cái lục lạc loang lổ từ không trung rơi xuống, dừng ở giữa thân mình nát bét của gã.
A Phù chảy nước mắt ôm chặt nam hài lạnh băng, thân thể hài nhi bé nhỏ từng tấc từng tấc hóa thành tro, tan biến trong không trung.
Ánh mặt trời chiếu xuống, tro tàn giống nhiều đốm huỳnh quang, tại mảnh sáng nhàn nhạt mà lấp lánh, nàng tựa như thấy khuôn mặt bình thản tươi cười của hài tử kia.
Kính nguyện thiên phong, hồn về quê cũ.
Nàng nhặt túc cầu lên cho Chó Con ôm, dắt Chó Con trở ra sân.
Phù Lam nhặt Nhiếp Hồn Linh lên lắc vài cái, thôn dân ngang dọc tứ tung trừng mắt tỉnh lại, từng người đứng dậy, hai mặt nhìn nhau.
“Sao ta lại ở đây, đây là chỗ nào?”
“Đây là làm sao vậy…… Ta không nhớ cái gì hết.”
“A Phù? A, đúng rồi, hôm nay là ngày lành thành thân của A Phù, chúng ta tới uống rượu mừng đúng không?”
Phù Lam đã một thân đầy máu, bị thôn dân cắn xé đến toàn thân không chỗ nào lành lặn.
Nhưng y vẫn điềm đạm, giống như người chảy máu không phải y.
A Phù nhìn mà chua xót, đứa nhỏ này chính là như vậy, liều mạng đánh nhau, máu thịt là tấm chắn duy nhất của y.
A Phù dùng ống tay áo lau mặt y, tay trái dắt Phù Lam, tay phải dắt Chó Con đi đến giữa sân đang thành mớ hỗn độn.
“Chư vị hương thân, các ngươi nghe đây, Phù Lam về sau chính là nhi tử ruột thịt của Mạnh Phù Nương ta, là ca ca ruột thịt của Chó Con.
Mạnh Phù Nương ta một nhà ba người một mèo, sẽ không có người thứ tư!” Nàng mỉm cười, ánh mắt lại khiến người ta rùng mình, “Sau này ai lại mai mối cho ta, hay để ta nghe thấy khua môi múa mép, làm hai đứa con trai của ta sợ, lão nương xé cái miệng thối của người đó!”
Một mảnh yên tĩnh, thôn dân hai mặt nhìn nhau.
Phù Lam có chút ngốc, ngẩng đầu lên nhìn A Phù, ánh mặt trời xán lạn làm mờ đi khuôn mặt nàng, đôi mày giãn ra, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
“Con trai, đi, chúng ta về nhà!”
——————
Không biết A Phù lừa gạt như thế nào, nha môn quan sai xuống tra mấy lần thì không thấy xuống nữa.
Sau Phù Lam nghe thấy bảo mẫu trong viện tán gẫu nói rằng quan sai đào ra một khối