Thiên hương (nhị)
Mấy ngày kế tiếp càng lúc càng nhiều người tụ tập trước cửa viện xá của Thích Ẩn và Phù Lam, thậm chí có sư huynh còn trèo lên nóc nhà để xem.
Mèo mập còn to gan lớn mật, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua dùng cái đuôi cọ cọ chân người ta, gấu váy hoa vải xanh bị vén lên, lộ ra mắt cá chân trắng trẻo, một đám người nhìn đến ngẩn ngơ.
Lan Tiên Nhi mỉm cười, ngồi xổm xuống vỗ vỗ lưng mèo đen, ngẩng đầu lên thấy một đám mao đầu tiểu tử trước cửa nhà Thích Ẩn, che miệng cười, ngón tay mảnh khảnh vuốt tóc mai, xoay người rời đi.
“Mẹ ơi, mình còn không bằng một con mèo.” Có người nói.
Không biết Lan Tiên Nhi quen biết với Tang Nhược từ khi nào, mỗi lúc đi ngang qua viện xá sẽ ghé chỗ các nàng nghỉ chân uống trà một lát.
Thích Ẩn không dám lại gần, chỉ dám ngồi ở sân làm bộ niệm kinh, ánh mắt luôn ngó về phía nhà Tang Nhược.
Cách hàng rào tre, Lan Tiên Nhi cười cười nói nói, ngồi nghiêng người, hai đầu gối khép lại, tư thế dịu dàng, một thân áo trắng thêu hoa, như một đóa hoa nhung từ trên trời bay xuống.
Lan Tiên Nhi ngồi một lát thì rời đi, Thích Ẩn tinh mắt, vừa vặn thấy nàng đánh rơi một chiếc khăn bên cạnh hàng rào tre.
Nhân lúc không ai phát hiện, Thích Ẩn nhanh chóng đứng lên, kêu Phù Lam dùng phép lấy chiếc khăn lại đây.
Phù Lam đang giặt quần áo, nâng đôi tay đầy bọt bồ kết, phác đầu ngón tay một cái, chiếc khăn kia lập tức bay lại.
“Đi, chúng ta xuống núi mua nha chi.”
Phù Lam phát ngốc, “Ta vẫn chưa giặt quần áo xong.”
“Ngốc Ca, rốt cuộc là xiêm y quan trọng, hay là chung thân đại sự của huynh đệ ngươi quan trọng?” Thích Ẩn trở vào khoác thêm áo ngoài, thuận tiện xách mèo mập từ trong ổ ra ném vào ngực Phù Lam.
Mèo đen nhe răng, “Ta nói ngươi làm sao lại nhìn trúng cái tên “Tiên” này, tên ngốc, ngươi sửa tên, kêu Ngốc Tiên, không chừng tiểu tử này sẽ coi trọng ngươi.”
“Miêu gia đừng nói bừa, làm người phải theo chính đạo, không thể sa vào con đường đoạn tụ tà đạo.” Thích Ẩn ôm cổ Phù Lam đi ra ngoài, “Ngốc Ca, chờ việc của ta thành, ta liền giúp ngươi tìm một tức phụ tốt!”
Xuống đến dưới chân núi đã là buổi trưa, tuy rằng học xong tích cốc, nhưng còn chưa tránh khỏi cảm giác thèm ăn, mua xong nha chi lại mua thêm hai bát mì.
Phù Lam vẫn không ăn gì cả, để cho mèo đen liếm sạch sẽ.
Thích Ẩn bảo hai người bọn họ đợi dưới gốc cây trước cửa Trường Nhạc phường, còn hắn đi vào phường hỏi thăm chỗ ở Lan Tiên Nhi.
Lúc gần đi hắn ngoái đầu lại nhìn, hắc y thanh niên gầy gò ôm mèo đen đứng trơ trọi dưới gốc cây, cái bóng đổ thật dài, in lên vách tường, giống như bị hắn vứt bỏ, bộ dạng lẻ loi hiu quạnh.
Trong lòng Thích Ẩn có cảm giác áy náy không hiểu được, nhưng không còn cách nào, hắn không thể độc thân cả đời để bồi Phù Lam được.
Gãi gãi đầu, do dự một hồi, rốt cuộc vẫn rời đi.
Thích Ẩn dừng chân trước quầy dược liệu thô, đại thẩm béo phía sau quầy cúi đầu gảy gảy bàn tính, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói: “Lan Tiên Nhi cái gì, chưa từng nghe qua, đi chỗ khác tìm đi.”
“Đại thẩm người nghĩ lại thử xem.” Thích Ẩn nài nỉ.
“Ta ở chỗ này đã hơn mười năm, ngay cả con chuột trong phường ta còn biết, chắc chắn không có Lan Tiên Nhi nào cả.” Đại thẩm béo liếc hắn một cái, “Nhưng mà cô nương trong kỹ viện thì ta không chắc, ngươi còn nhỏ lo tu đạo cho tốt, nhân lúc còn sớm trở về niệm kinh đi, cẩn thận ta mách chưởng môn các ngươi.”
“Không thể nào, nàng là một cô nương trong sạch!” Thích Ẩn nói.
Nhụt chí đi ra cửa, chiếc khăn kia còn cất giấu trong ngực, trời âm u, như muốn đổ mưa.
Hắn ngồi xổm bên cạnh tảng đá lớn thở dài, không thì sáng sớm mai chờ nàng lên núi trả lại cho nàng? Nhưng đám sư huynh của hắn như hổ đói rình mồi, thực sự không có cơ hội nói chuyện riêng tư với nàng.
Đang định đi hỏi thăm tiếp, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một người, váy trắng thêu hoa, gấu váy lộ ra đôi hài thêu nho nhỏ.
Thích Ẩn ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của Lan Tiên Nhi.
Thích Ẩn hoảng sợ, quên cả đứng dậy.
“Vân Ẩn sư huynh sao lại ở đây?” Lan Tiên Nhi hơi khom lưng hỏi, cái miệng nhỏ xinh mở ra, lộ ra hàm răng trắng đều.
Nàng lại gần, một mùi hương hoa lan nhàn nhạt tỏa ra, Thích Ẩn mơ mơ màng màng, đột nhiên ngẩn ra, hỏi: “Làm sao muội biết đạo hào của ta?”
“Muội hỏi thăm nha.” Lan Tiên Nhi nghiêng đầu cười, xoay eo, đi về phía ngõ nhỏ.
Hỏi thăm? Trong lòng Thích Ẩn chậm rãi gợn sóng, tại sao lại hỏi thăm về hắn? Chẳng lẽ nàng cũng thích hắn sao? Hắn đột nhiên nhớ ra, lúc Lan Tiên Nhi nghỉ chân chỗ Tang Nhược, luôn luôn ngồi nghiêng, lúc nào cũng cầm một cái gương nho nhỏ để trang điểm, gương kia đối diện với mặt nàng, cũng tiện tay chiếu hắn ở hàng rào tre trong viện.
Trong lòng giống như có một ngọn lửa, hừng hực thiêu cháy cả khuôn mặt.
Trái tim Thích Ẩn nhảy tưng tưng, Lan Tiên Nhi đi vài bước, lại quay đầu, khóe mắt trêu ghẹo, có một loại yêu kiều quyến rũ, ngả ngớn mà câu dẫn hắn.
Mặt hắn đỏ bừng bừng, nàng che miệng cười ha ha vài tiếng, xoay người đi tiếp.
Thích Ẩn đi theo nàng vào ngõ nhỏ, đuổi theo vài bước, móc chiếc khăn trong ngực ra: “Muội đánh rơi khăn trên núi, ta mang tới trả lại cho muội.”
Lan Tiên Nhi ngừng ở trước cánh cửa sơn đỏ, nhận khăn từ tay hắn, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào tay hắn, cảm giác tê dại dọc theo cánh tay Thích Ẩn chạy lên trên, Thích Ẩn không kìm được mà run lập cập.
Lan Tiên Nhi mở cửa, “Vào nhà ngồi đi, trong nhà có trà, muội pha cho huynh uống.”
“Như vậy không tốt lắm,” Thích Ẩn thẹn thùng mà vò đầu, “Cô nam quả nữ……”
Lan Tiên Nhi đứng ở ngạch cửa vẫy tay với hắn, “Sợ cái gì? Nam nhân cao lớn như huynh, còn sợ bị muội ăn sao?”
Nàng vẫy tay một cái, hương hoa lan nhàn nhạt từ trong tay áo lan tỏa ra, mông lung một mảng, cả người Thích Ẩn tựa hồ phiêu diêu trong làn hương.
Bỗng nhiên trong lòng có âm thanh giục hắn đi vào, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa kia, từng bước đi qua, bỗng nhiên chân trời xuất hiện ánh sáng vặn vẹo như bạch xà, ngay sau đó một luồng sấm sét ầm ầm vang lên, tựa như xẹt qua đỉnh đầu.
Thích Ẩn hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại, ngửa đầu nhìn trời, bầu trời trầm xuống như đang muốn đè ép, mây đen quay cuồng, không lâu sau, cơn mưa đổ xuống như trút nước.
Thích Ẩn bỗng nhiên nhớ tới Ngốc Ca còn đang đợi hắn, vội nói: “Ta không vào đâu, huynh đệ ta đang đợi ta, hẹn gặp lại!” Nói xong che đầu chạy.
Vừa vặn đại thẩm béo ra cửa đổ nước, nhìn thấy Thích Ẩn đứng nói cái gì với bức tường, thầm nghĩ người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng không đứng đắn, đối diện bức tường còn có thể lầm bầm làu bàu.
Mưa xối xả, chạy nửa đường mưa đã tầm tã, ầm ầm đổ xuống.
Thích Ẩn chạy không nổi nữa, tấp vào một mái hiên trú mưa.
Hẳn là Ngốc Ca đã tự mình tìm chỗ trú, không cần sốt ruột, tính tình Thích Ẩn nhẫn nại, đợi mưa tạnh hẳn.
Những hạt mưa to rơi tí tách, rơi dày đặc trên mái hiên.
Đợi hồi lâu cũng không thấy mưa tạnh, Thích Ẩn không chịu nổi, xoay người gõ cửa hỏi mượn cây dù, đội gió đến cửa phường tìm Phù Lam.
Mới vừa đi đến cửa phường, nhìn thấy hắc y thanh niên đứng dưới gốc cây xoan, mưa