“Tiểu Ẩn, nếu sau này có một ngày ngươi gặp ma vật, ta lại không ở bên cạnh ngươi, chuyện đầu tiên ngươi cần làm là nói cho nó biết, ngươi là đệ đệ của ta.”
Bí điện (nhị)
“Không thể.”
Một giọng nói khàn khàn vang lên từ bậc thang thứ năm.
Phù Lam yên lặng nhìn xuống, sát ý trong mắt từ từ phai đi.
Nơi đó có một cái bóng lưng gầy khòm, mọi người nghe thấy lão thong thả nói: “Trên người con yêu quái này hạ chú thuật, nếu cưỡng chế điểm phách, hắn sẽ nổ banh xác, đạo hạnh con yêu này ít nhất cũng phải hai trăm năm, một khi nổ tung, tất cả chúng ta đều sẽ bị vạ lây.”
Có người kinh hãi, “Thảo nào hắn không chịu trả lời, thì ra đúng là muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận!”
“Cực kỳ ác độc!”
Nguyên Doãn khẽ gật đầu với bóng người kia, “Nhờ có Khô Tàn trưởng lão nhìn thấu gian kế, nếu không hậu quả không thể lường trước được.”
“Khô Tàn trưởng lão là ai?” Thích Ẩn nhỏ giọng hỏi Vân Tri, “Sao đạo hào của lão lại không giống những người khác?”
“Ban đầu lão không phải người của Vô Phương Sơn, hình như là đạo sĩ ở núi hoang nào đấy, cuối năm trước được Vô Phương Sơn mời đến, làm chú pháp trưởng lão ở đây.” Vân Tri nói, “Lão già này vô cùng lợi hại, mười hai trưởng lão Vô Phương chia thành bốn người thượng tọa tám người hạ tọa, lão già này là một trong bốn người thượng tọa đó.
Lão tự nghĩ ra một bộ Khô Tàn bí chú, nghe nói uy lực vô cùng lợi hại, dời non nhấc núi không còn là vấn đề.
Khóa chú pháp chúng ta thính học là lão dạy, ta hỏi Vô Phương Sơn, bọn họ nói bài tập trên lớp rất đơn giản, chỉ kiểm tra một vài chú thuật nhỏ như kết băng hay phun lửa linh tinh gì đấy, không cần sợ.”
Trư yêu bên kia cười lạnh một tiếng, “Không ngờ rằng Vô Phương các ngươi có nhiều kẻ giỏi chú pháp như vậy, còn tưởng rằng hôm nay có thể nổ một quả pháo ở Vô Phương chứ, để tất cả mọi người thưởng thức pháo hoa máu thịt.”
Nguyên Doãn lắc đầu nói: “Nghiệt súc ngang bướng, thôi, hôm nay đã muộn, ngày khác tái thẩm.”
Cái gì cũng không hỏi được, đệ tử Vô Phương Sơn tiến vào giải trư yêu đi.
Tan thẩm, từng người từng người ra khỏi bí điện.
Từ bóng tối bước ra đột ngột thấy ánh mặt trời, chói lóa cả mắt, Thích Ẩn nheo mắt một hồi, nhịn không được ngoái đầu trông về phía bí điện, mấy trưởng lão Vô Phương đang tụ tập ở trên bậc thang, có lẽ là đang thương lượng cách xử trí con trư yêu kia.
Thích Linh Xu ngồi quỳ một mình bên cạnh, bóng dáng lẻ loi, bóng lưng bạch y dần chuyển thành màu xám, giống một con nhạn lạc đàn cô độc.
Bọn Thanh Minh nói, Thích Ẩn phỏng theo tướng mạo của Thích Thận Vi, còn Thích Linh Xu phỏng theo cốt cách.
Thích Ẩn không khỏi tưởng tượng, bộ dạng người cha cẩu kiếm tiên chưa từng gặp mặt kia của hắn có phải cũng như thế? Xa rời đám đông, cô đơn kiết lập, thê tử nhi nữ gì đó, đối với bọn họ là một loại ràng buộc, thân kiếm chỉ được một người ngồi, làm gì có chỗ cho cả gia đình?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với mấy đệ tử mất tích của Vô Phương Sơn vậy? Các đại tiên môn đều có đạo sĩ mất tích, đến tột cùng là có liên quan với Vô Phương hay không?” Thanh Minh ôm tay áo trầm ngâm.
Vân Tri lắc đầu, “Không biết, tóm lại huyết la bàn chỉ về phía phụ cận Vô Phương, hôm qua định vị, hẳn là ở khu rừng cấm phía nam, đó là vị trí mộ phần của Thích sư thúc.”
“Sao Vô Phương lại chôn cha ta ở rừng cấm?” Thích Ẩn hỏi.
Vân Tri nói: “Quy củ của Vô Phương Sơn là thế này, sau khi chết đều chôn ở cấm địa, ý chỉ chết rồi cũng muốn trấn yêu phục ma.”
Thanh Minh sờ sờ cằm, nói: “Có khi nào Vô Phương cũng không biết Nguyên Vi còn sống, trong lúc hồ đồ đã chôn cất y luôn?”
“Bây giờ thông tin quá ít ỏi, cái gì cũng là đoán mò.” Vân Tri nói, “Sư thúc, người có để lại thần thức trong Hiểu Thế Kính của sư phụ đúng không, bảo ông nhờ người đi Ngô Đường xem Diêu Tiểu Sơn có về nhà không.”
Thích Ẩn ngẩn ra, nói: “Ngươi hoài nghi biểu ca ta cũng mất tích?”
Vân Tri nhún nhún vai, “Đừng quá lo lắng, ta chỉ nghi ngờ mà thôi.”
“Đã biết,” Thanh Minh vỗ vai Thích Ẩn, “Ta đi tìm Thanh Hòa sư thúc của các ngươi thương lượng, xem thời điểm thích hợp đi thăm dò rừng cấm.
Cấm địa Vô Phương Sơn khác với kết giới kinh thiên, yêu quái ở đó trồng nấm, ca hát, còn thoải mái hơn chúng ta nhiều.
Vô Phương Sơn này không chắc, cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Nhưng mà cũng đừng lo lắng quá, Nguyên Vi mới mất chưa được bao lâu, cũng chưa đến mức tệ như vậy đâu.”
Sau khi nói xong, ông khoác ngoại bào, bước qua cửa thuỳ hoa, đi về phía Tàng Kinh Các, trong miệng còn ngâm nga “Thê cách lung đông thương”, bộ dạng vô cùng ngốc nghếch, Thích Ẩn nhìn rất buồn bực, thật sự có thể trông cậy vào cái đức hạnh này sao? Hôm khác đi Tàng Kinh Các bái kiến vị đan dược sư thúc đã chặt chân đệ tử kia, hắn thật sự muốn nhìn tiết tháo của Phượng Hoàn rốt cuộc được bao nhiêu.
Ba người vai kề vai trở về, Vân Tri vỗ vỗ vai Phù Lam, nói: “Ngày mai đánh võ đài, chúng ta đều phải lên sàn.
Hắc sư đệ thì khỏi nói, sư huynh nhắc nhở ngươi trước.
Luận kiếm ngàn vạn lần đừng để lộ thực lực, sơ sơ hai ba chiêu là được rồi.
Đạo pháp ngày nay suy đồi, rất nhiều tiên môn loạn thất bát tao, không giống Phượng Hoàn chúng ta trong suốt đến mức thấy đáy.”
Thích Ẩn cạn lời, da mặt tên này dày đến mức không còn lời nào để nói.
Phù Lam ngây thơ gật đầu, Vân Tri vẫn không yên tâm, dặn dò nói: “Sau khi biết đối thủ của mình là ai, nhớ hỏi cho kĩ lai lịch của hắn.
Nếu như là cô nương, ngươi hỏi xem nàng có cha nuôi hay không.”
“Cha nuôi?” Phù Lam hỏi.
“Chính là loại cha chuyên nuông chiều con gái nuôi ấy ấy,” Vân Tri nói, “Gặp loại người này, ngàn vạn lần không được đánh thắng, Phượng Hoàn chúng ta không thể trêu vào.”
Thích Ẩn sợ ngây người, “Thời buổi bây giờ thịnh hành mấy thể loại này vậy ư?”
“Hai ngươi có thể đoạn tụ, sao không cho người khác nhận cha nuôi?” Vẻ mặt Vân Tri cười hì hì.
Thích Ẩn tức giận muốn đánh hắn, Vân Tri lui một bước, dẫm lên Hữu Hối kiếm nhanh chóng vọt đi, còn quay lại phất phất tay, “Sư đệ hẹn gặp lại!”
Quay về tiểu viện trống trải trên núi, nhưng không vào cửa, Thích Ẩn kéo Phù Lam đến một nơi vắng vẻ dưới tàng cây hoa mai, nói: “Ca, ngươi thật sự không cứu con trư yêu đó sao?”
Phù Lam còn chưa nói lời nào, mèo đen bất thình lình nhảy từ trên tường xuống, “Con trư yêu kia không thể cứu.”
Thích Ẩn giật cả mình, nói: “Miêu gia, lần sau ngài hiện thân có thể đánh tiếng trước được hay không?”
Phù Lam khom lưng bế mèo đen lên, mèo đen ôm đôi móng vuốt nói: “Tiểu Ẩn, ngươi có biết vì sao nó giả mạo Phù Lam đến nhân gian gây rối hay không?”
Làm sao hắn biết được? Thích Ẩn vừa định trả lời, lại nghĩ tới cái nết chết không sợ nước sôi của con trư yêu kia, ấp úng đáp: “Không lẽ nó muốn khơi mào chiến tranh nhân yêu sao?”
“Đúng một nửa, xác thực mà nói, nó muốn bức ca ca ngươi ra tay.” Mèo đen buông tiếng thở dài, “Từ dạo trận chiến Cửu Cai đến nay, yêu ma suy thoái, nhân gian đắc thế.
Nửa là vì yêu ma tổn thương nội bộ, nguyên khí đại thương, nửa nguyên nhân còn lại đến từ tên ngốc.”
Phù Lam yên lặng nhìn hắn, Thích Ẩn nhìn nhìn thần sắc nhàn nhạt của gia hỏa này, nói: “Bởi vì ca ta không quan tâm tới chính sự ư?”
Mèo đen gật đầu, nói: “Nam Cương có hai mươi tám yêu tộc, phái chủ chiến có, phái chủ hòa có.
Phái chủ chiến nhìn trúng pháp lực cao cường của tên ngốc, ủng hộ y chinh phạt nhân gian, Chu Minh Tàng là một trong số đó.
Phái chủ hòa nghi ngờ tên ngốc không phải yêu cũng không phải ma, thà để ca ngươi trở thành linh vật trấn thủ Nam Cương.
Có ca ngươi, có ma đao, yêu ma sẽ không bị diệt bởi các cuộc nội chiến.”
“Ma đao?” Thích Ẩn nhíu mày.
“Dùng xương cột sống của Ma Long rèn thành đao,” Phù Lam giải thích, “Ta trấn nó ở cửa khẩu Cửu Cai.”.
ngôn tình tổng tài
“Ma đao có kết giới, ma vật sẽ không vào được Nam Cương.” Mèo đen nói.
Chẳng trách chưa bao giờ thấy Phù Lam rút đao.
Thích Ẩn bừng tỉnh, “Cho nên con trư yêu kia giả danh ca ta đốt giết bắt cướp khắp nơi, chính là muốn tạo mâu thuẫn gay gắt giữa người và yêu, nếu tiên sơn không nhịn được nữa, tấn công Nam Cương, ca ta không muốn ra tay cũng phải ra tay.”
“Không sai, cho nên tốt nhất là để nó chết ở nơi này, nếu nó chết, tộc trư yêu nhất định sẽ báo thù, cũng không thuyết phục được phái chủ hòa, ít nhất Nam Cương và nhân gian có thể duy trì cục diện hòa bình.” Mèo đen ôm móng vuốt, lắc lắc đầu nói, “Bất quá chuyện ca ngươi thấy chết không cứu ngàn