Buông bỏ (nhất)
Cả người Thích Ẩn bị kéo vào bóng tối u ám, cổ bị siết chặt đến mức thở không nổi, cả khuôn mặt hắn gần như tím tái.
Thích Thận Vi kéo hắn chạy như bay, sống lưng của hắn cà trên mặt đất, đau đến nỗi như bị tróc một lớp da.
Đầu hắn đập lộp cộp vào hai bên vách đá, máu chảy ròng ròng, bê bết cả một đường.
Hai tay Thích Ẩn quơ loạn xạ, bấu víu vào vách đá đến mức lật cả móng nhưng vẫn không dừng lại được.
Trong bóng tối hắn va vào bình gốm chậu sành, âm thanh đồ vỡ vang dội cả một đường.
Chết người mất, chết người mất.
Thích Ẩn hoảng loạn, sau đó nín thở một hơi niệm Ngự Kiếm Quyết, niệm mấy lần cũng không thấy linh gì cả.
Lại đến một ngã rẽ, đầu Thích Ẩn va vào vách đá, máu từ trên trán chảy xuống bết đầy mặt.
Thích Ẩn đầu váng mắt hoa, ngay cả âm thanh kêu gào của chính bản thân mình hắn còn không nghe được nữa.
Hắn nghiến răng liều mạng thử lại một lần, rốt cuộc Quy Muội cũng có phản ứng, nó bay ra khỏi túi càn khôn, ánh kiếm lạnh lẽo như sương trắng mùa thu chợt lóe lên rồi cắt đứt tơ nhện đang siết cổ hắn.
Thích Ẩn nghiêng người ôm đầu lăn xuống bậc thang.
Lần này cũng không biết lăn tới phương trời nào, trước mắt đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Thích Ẩn lồm cồm bò dậy chạy như bay, nhưng tiếng móng tay của con nhện cọ xát trên mặt đất nhanh chóng truyền đến tai hắn, ngay ở phía sau! Thích Ẩn gần như điên lên, thất tha thất thểu tìm chỗ trốn, âm thanh u ám đáng sợ kia cứ đuổi theo hắn, mãi vẫn không cắt đuôi được.
Đầu óc Thích Ẩn trống rỗng, chỉ muốn chạy trốn, dường như xung quanh có rất nhiều pho vu tượng bằng đá, hắn mò đường chạy, trong lúc hoảng loạn chân hắn dẫm phải khoảng không, sau đó hắn rơi xuống một cái động, hắn vội vàng bò dậy, dùng tay đẩy một cái cửa đá.
Thích Ẩn mừng như điên, vội trở tay đóng cửa đá lại, hắn lau máu dơ trên mặt, bây giờ mới thấy rõ được mọi thứ, khung cảnh trước mắt nhất thời khiến hắn ngây ra như phỗng.
Chẳng biết đây là đâu, hắn đứng trên mặt đất, đi về phía trước vài bước là một vách đá.
Vô số trụ đồng đứng sừng sững bên dưới, mỗi trụ to đến mức ba người đàn ông ôm không xuể, xếp thành những phương trận[1] vuông vắn.
Không biết vách đá kia sâu đến mức nào mà phần gốc của tất cả các trụ đồng đều chìm vào bóng tối thăm thẳm.
Ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh đầu là dải ngân hà lặng lẽ vắt ngang qua những vì tinh tú rực rỡ đang nhấp nháy như con ngươi, ánh sao sáng ngời như thủy ngân soi rọi những trụ đồng thau vô tận bên dưới.
[1] Phương trận: trận địa hình vuông.
Hắn không nhìn thấy điểm cuối của sao trời, cũng không thấy được đáy của trụ đồng, tựa như nơi này là một khoảng không vô hạn, vô cùng lặng lẽ, chỉ nghe được mỗi tiếng thở chậm rãi bình bình của hắn.
Đây là lối ra khỏi mộ sao? Không thể nào, đáng lẽ bên ngoài bây giờ là ban ngày mới đúng, sao trời đâu ra? Hắn hô to một tiếng, âm thanh trùng trùng điệp điệp vọng lại, hắn đực ra, lẽ nào thực sự không có điểm cuối sao?
Bỗng có tiếng cọt kẹt ở phía sau, hắn quay đầu lại thì thấy khuôn mặt yêu quái của Thích Thận Vi từ phía sau cánh cửa thò vào.
Thích Ẩn rợn tóc gáy, lập tức xoay người nhảy xuống trụ đồng.
Hắn nhảy lò cò trên các đỉnh trụ, Thích Thận Vi đuổi theo sát nút ở phía sau.
Trụ đồng trải dài vô tận, không biết có điểm cuối không nữa, Thích Ẩn đau khổ nghĩ, mẹ nó có khi nào nhảy đến hoang thiên địa lão không trời?
Không biết bên dưới sâu cỡ nào, Thích Ẩn kéo dài khoảng cách với Thích Thận Vi, sau đó tháo phát quan[2] ném xuống, đợi một lúc lâu sau cũng không hề nghe thấy âm thanh rơi xuống đất của phát quan.
Lẽ nào cái vực này sâu không thấy đáy ư? Trán Thích Ẩn rịn một lớp mồ hôi lạnh, thấy Thích Thận Vi sắp đuổi kịp đến nơi bèn đứng dậy chạy tiếp.
Thích Thận Vi ở phía sau hắn liên tục gọi mấy tiếng "Chó Con" yếu ớt, chỉ cần xoay đầu lại là thấy tám tròng mắt đảo qua đảo lại cùng với thân thể tái nhợt của ông, Thích Ẩn gần như tuyệt vọng, chờ đến khi thể lực hắn cạn kiệt là xong đời.
Hắn vừa xé một góc y phục băng lại chỗ chảy máu trên đầu, vừa ép mình bình tĩnh suy nghĩ lại.
Ngự kiếm có thể giúp hắn chạy nhanh hơn một chút, nhưng hắn không đủ can đảm, nhỡ đâu ngự không xong té xuống thì đi đời nhà ma.
Nơi này là một cái vực sâu vô tận, không chừng hắn rơi đến già cũng chưa chạm được tới đáy nữa.
Hay liều một phen với Thích Thận Vi? Lúc Vân Tri giết ông tuy rằng không chết, nhưng lão vương bát này cần thời gian để hồi phục vết thương, có thể nhân cơ hội đó trốn đi được.
Nhưng ngoái đầu nhìn lại, bọn họ cách cửa vào rất xa, phía trước trống trải, chỉ có mấy trụ đồng tròn tròn, ngay cả chỗ che khuất cũng không có thì nấp đi đâu được?
Thích Ẩn hít một hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại, đương lúc mồ hôi nhễ nhại thì dưới chân bỗng nhiên nhói một cái, lúc đáp xuống trụ đồng không đứng vững nên trượt chân rơi xuống vực.
Lần này thực sự là hết hồn hết vía, hai tay Thích Ẩn quơ quào muốn túm lấy cái gì đó, bỗng nhiên sau gáy căng cứng tựa như bị người ta xách cổ áo lên, cả người lơ lửng giữa không trung.
Hắn kinh hồn bạt vía quay đầu lại, trước mặt hắn là một cái đầu lâu to đùng, hai cái hốc mắt sâu hoắm tối như hũ nút đang nhìn chằm chằm hắn.
Trái tim Thích Ẩn cơ hồ vọt lên cuống họng, mắt đối mắt với nó hồi lâu nó cũng không nhúc nhích, Thích Ẩn ngớ ra một lát mới kịp định thần lại, đây là một cái đầu lâu được khảm trên trụ đồng, quần áo Thích Ẩn bị vướng vào răng nanh của nó.
Thích Ẩn cẩn thận xoay người lại, một tay nắm lấy răng nanh của nó, một tay bấu víu bò lên trên trụ đồng khổng lồ.
Nhìn xung quanh mới phát hiện có rất nhiều trụ đồng khảm vô số đầu lâu, chúng nhìn nhau rồi dần dần chìm vào bóng tối.
Không thể tưởng tượng được chủ ngôi mộ này còn có thói quen sưu tập đầu lâu, cái sở thích quái quỷ gì đây? Thích Ẩn nổi một lớp da gà.
Vừa định bò lên trên, bỗng âm thanh móng tay cào trụ đồng truyền xuống dưới, hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thích Thận Vi đang dùng bộ móng lởm chởm lần mò tìm Thích Ẩn.
Trời mẹ ơi.
Thích Ẩn thầm rên một câu rồi vội bò trở xuống.
May mà trụ đồng này khảm đầy đầu lâu, gồ ghề lồi lõm nên rất dễ leo trèo.
Nhưng tình hình là hắn đã rơi vào thế bị động, lơ lửng nửa vời giữa không trung như thế này, đến lúc tiêu hết thể lực chỉ còn nước rơi xuống dưới thôi.
Thích Thận Vi áp sát, Thích Ẩn sắp điên rồi, hắn bày ra vẻ mặt đưa đám hô to: "Cha, ta xin ngài đó được không! Ngài tha cho ta đi! Ta sai rồi, ta không nên tới quấy rầy ngài, mẹ nó ta đúng là mắc nợ mà, đang yên đang lành ở Phượng Hoàn Sơn tự nhiên chạy tới đây tìm ông! Ta sai rồi, chúng ta đường ai nấy đi, được chưa? Ngài tiếp tục ở đây làm một con nhện bự tiêu dao khoái hoạt, ta trở về đả tọa niệm kinh.
Ta cầu xin ngài, tha cho ta đi mà!"
Thích Thận Vi gọi một tiếng: "Chó Con –"
Âm thanh của ông u oán như quỷ hồn, trong lòng Thích Ẩn run lên, người hắn tuột dần xuống dưới, khóc lóc nói: "Hay là ngài để ta đi, ta tìm cho ngài một con nhện cái bự để tái giá được không.
Ngài cứ vui vẻ ở chỗ này sinh cho ta một đống đệ đệ muội muội nha."
Thích Thận Vi mắt điếc tai ngơ, tám tròng mắt liên tục đảo qua đảo lại, bàn tay sắc bén mò xuống dưới, suýt nữa đã với tới Thích Ẩn.
Xong rồi xong rồi, Thích Ẩn nghĩ, nếu hắn bị ăn thịt ở đây, ca hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tìm được hắn.
Hắn lại nhớ tới cái tên không nói tiếng nào đã bỏ đi kia, nếu hắn chết rồi, ca hắn có khóc không, người ngốc như vậy, hắn chưa từng thấy y cười hay giận dỗi, y sẽ khóc sao?
"Cha, ta dập đầu với ngài một trăm lẻ tám cái, xây một cái đạo quán lập bài vị trường sinh cho ngài, được chưa? Ta sai rồi, ta không bao giờ dám mắng ngài là cẩu kiếm tiên nữa." Thích Ẩn nghiến răng, giơ một tay lên bấm quyết niệm chú, "Quy Muội Quy Muội, ngươi tỉnh dậy tỉnh dậy đi, ra đây mà khuyên nhủ chủ tử của ngươi nè." Quy Muội nằm trong túi càn khôn bắt đầu chấn động, nó quyến luyến bi thương, tựa như có một linh hồn đang khóc lóc thảm thiết bên trong.
Thích Ẩn đau lòng, danh kiếm có linh, hắn biết Quy Muội đang khóc.
Đầu ngón tay bị bấm muốn nát rồi mà Quy Muội chỉ lo khóc lóc, chết cũng không chịu chui ra, Thích Ẩn tuyệt vọng hô lớn, "Ông trời ơi, có ai cứu ta không! Cứu mạng với!"
Không ai trả lời.
Thích Thận Vi tiếp tục lần mò xuống dưới, sắp sửa đụng hắn đến nơi.
Thích Ẩn đau khổ, tiếp tục tuột xuống dưới.
Đột nhiên con nhện dừng lại, nó dựng thẳng sống lưng lên, sau đó bò lùi trở lên trên mấy tấc.
Sao vậy? Thịt của con trai tươi mới quá nên không ăn hả? Thích Ẩn nghi ngờ nhìn ông, trong lúc lơ đãng cúi đầu thì thấy bóng tối bên dưới không biết từ khi nào đã trở nên xám xịt, có một làn sương trắng lặng lẽ dâng lên, chỉ trong mấy cái chớp mắt đã bò gần đến chân Thích Ẩn.
Lòng Thích Ẩn chợt lạnh lẽo, đó là sương trắng, sương trắng mà Thanh Thức từng nhắc đến.
Sương trắng Ba Sơn, vậy mà ở đây cũng có!
Phù Lam có nói, bước vào sương trắng sẽ tan biến khỏi thế giới này.
Ban đầu Thích Ẩn nghĩ bên trong làn sương trắng này có yêu quái, sau đó cảm thấy có thể do chính sương này có độc, ví dụ như sẽ làm cho người ta rơi vào ảo cảnh gì đó.
Tóm lại, đi vào thì chỉ có chết.
Hình như Thích Thận Vi biết có nguy hiểm nên mới vội vã bò ngược lên trên.
Thích Ẩn cũng luống cuống, nghiến răng lật đật bò lên.
Nhưng sương trắng dâng lên rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến bên hông hắn, hắn ngửa đầu nhìn Thích Thận Vi, không thấy bóng dáng ông ta đâu cả, sương mù trắng ngà mãnh liệt dâng trào, chậm rãi lướt qua tầm mắt hắn.
Trước mắt trắng xóa.
Thích Ẩn chớp chớp mắt, tuy tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều nhưng hắn vẫn thấy hai tay mình và