"Ca, huynh có để ý rằng từ ngày hai ta gặp lại, vẫn luôn là ta chăm huynh không?"
Nam phong (tam)
Chu Minh Tàng tức cái lồng ngực, tức đến độ đau cả đầu.
Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hôn quân chính là hôn quân, mọi người ở đây đang thương nghị quốc sự, còn y chỉ biết quan tâm con gà con kia! Chu Minh Tàng rút đao ra mắng: "Mẹ nó ai rảnh háng ăn no rửng mỡ đi giết gà của ngươi? Phù Lam, ngươi nói một câu đi, có lập hậu hay không? Ngươi không lập hậu, ông sống mái với ngươi!"
"Ngươi đánh không lại ta." Phù Lam hờ hững nói.
"Ngươi khinh thường ông! Cái đồ rùa đen nhà ngươi, ngươi dám khinh thường ông!" Chu Minh Tàng sôi máu, "Ông một chọi một với mày!"
Hắn khua đao muốn xông lên, tất cả yêu quái đang ngồi nhao nhao đứng dậy cản hắn lại, Chu Minh Tàng đẩy bọn họ ra, một đám yêu quái đầu heo mặt chó té lộn nhào dưới đất, ôm nhau lăn thành một đống.
Càng lúc càng có nhiều yêu quái tiến lên vây lấy hắn tận tình khuyên giải.
Giữa điện loạn thành nồi cám heo, yêu quái ngồi trên nóc nhà vui sướng nhìn người khác gặp họa, còn ngại chưa đủ loạn nên cầm mấy cái nồi mẻ đập ầm ĩ.
Chu Minh Tàng vất vả lắm mới dọn được đường đi, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện vương tọa long cốt trống không, nhãi ranh Phù Lam kia đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại con mèo đen đang nằm ngủ ngon lành trên đó.
Đại vương mất tích, triều nghị không giải quyết được gì.
Thủ lĩnh các tộc hóa thành nguyên hình, ai cưỡi mây thì cưỡi mây, ai biến thành sương mù thì biến thành sương mù, có yêu quái tiến hóa gần tới con người hơn đôi chút thì ngồi trên xe gỗ được kéo bởi con la gầy còm, lắc lư xuống núi.
Phù Lam chẳng đi đâu cả, y về giặt đồ.
Y nói mình rất bận, là vì ở nhà còn một đống đồ dơ chưa giặt.
Bên khe suối nhỏ, y buộc dây phán bạc*, vòng eo nhỏ đeo chiếc thắt lưng da thuộc, cổ tay trắng trẻo không hề nhúng dưới nước kia sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Còn chưa bắt đầu giặt thì đã nghe thấy một tiếng gầm giận dữ, Chu Minh Tàng hùng hổ chạy tới, sau đó đá văng cái chậu gỗ ba chân chất một đống đồ của y.
*Phán bạc: cái dây dùng để túm ống tay áo cột sau lưng cho tiện làm việc.
Phù Lam: "..."
Y phục xanh xanh đỏ đỏ bồng bềnh trong nước, nhuộm sắc một khoảng suối.
Phù Lam không nói gì cả, yên lặng xuống nước vớt từng bộ lên bờ.
Chu Minh Tàng tức xì khói, hung dữ nói: "Ngươi làm gì đó? Ai kêu ngươi ở đây giặt đồ!"
"Lưu Đề, Ngô Công và Cửu Đầu." Phù Lam vừa vớt vừa nói.
Chu Minh Tàng: "..."
Tên nhóc Phù Lam này là một người quá tốt, bảo y làm gì y làm cái nấy, cho dù là nấu cơm giặt quần áo hay là chăm em bé cho người khác.
Lưu Đề bắt y gánh cái danh cha của con trai ả, y cũng thừa nhận mà không hề chau mày.
Nhưng Chu Minh Tàng vẫn chưa biết chuyện Lưu Đề vụng trộm, hắn cạn lời một hồi, sau đó nói: "Ngươi lập hậu cho ông! Nếu ngươi không lập hậu, bây giờ ông lập tức ăn vạ ở đây, chừng nào ngươi lập hậu mới thôi!"
Phù Lam lắc đầu nói: "Ta sẽ không cưới ả, ta không thích ả." Phù Lam ôm quần áo bỏ vào chậu gỗ, đoạn nói: "Ta phải rời khỏi đây."
"Rời khỏi đây?" Chu Minh Tàng sửng sốt, "Ý ngươi là sao?"
Phù Lam nói: "Ta không làm hoàng đế của các ngươi, các ngươi tìm người khác đi."
"Mẹ ngươi, sau trận chiến yêu ma, yêu binh Nam Cương bị diệt sạch, bây giờ một yêu quái ba trăm năm đạo hạnh cũng không có, ngươi cho rằng vị trí cộng chủ yêu ma này ai muốn làm là làm ư? Ma vật hung hãn, chúng ăn thịt lẫn nhau, đồng loại tương tàn ở Cửu Cai là chuyện thường ngày.
Nếu chúng nó thâu tóm Nam Cương, hậu quả không phải chuyện đùa.
Vị trí cộng chủ yêu ma nhất định phải trong tay yêu tộc chúng ta! Vọng khắp Nam Cương này, chỉ có ngươi mới có tu vi đủ cao, hàng được ma vật, đàn áp hai mươi tám bộ, ngươi không làm thì ai làm?" Chu Minh Tàng cả giận, "Nếu không phải vì ông đây không đủ đạo hạnh, ông đã ngồi chễm chệ trên đó từ lâu rồi, làm gì có cửa cho tên bù nhìn nhà ngươi?"
"Nhưng các ngươi ầm ĩ quá," Phù Lam cúi đầu giặt quần áo, "Quá phiền."
Phù Lam nói chuyện không hề quanh co, cứ vậy mà nói toẹt ra, Chu Minh Tàng tức đỏ mặt, gương mặt run rẩy đỏ bừng như nồi nước sôi, thiếu chút nữa là chín.
Chu Minh Tàng hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng bình ổn cơn tức xuống, bình tĩnh nói: "Cũng được, ông đã nhìn ra ngươi không phải một kẻ có tài trị quốc từ lâu rồi.
Không sao, giờ ngươi đã có con, ông đây dốc lòng bồi dưỡng con trai ngươi là được.
Ngươi chỉ cần cưới Lưu Đề, lập ả làm hậu, an phận ở Nam Cương, ông đây đảm bảo không quấy rầy ngươi, ngươi muốn giặt đồ nấu cơm nuôi gà nuôi vịt gì thì cứ làm."
Phù Lam chỉ nói hai chữ, "Không cưới."
Mặc cho Chu Minh Tàng hao bao nhiêu nước miếng, y cũng không thèm mở miệng, chỉ im lặng giặt quần áo.
Chu Minh Tàng nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nhìn bóng lưng Phù Lam một lúc lâu, sau đó nói: "Tân nương mà ngươi nhắc tới hồi trước là ai?"
Phù Lam không để ý hắn.
Gió thổi xào xạc trong rừng trúc, lá trúc sắc bén như lưỡi dao rơi lả tả giữa hai người bọn họ, trong đôi mắt lạnh lùng của Chu Minh Tàng lóe lên sự hung ác.
Con yêu quái này mang dã tâm giết vị tân nương trong lời của Phù Lam.
Dường như Phù Lam cảm nhận được điều gì đó, y chậm rãi xoay đầu nhìn chằm chằm hắn, sát khí bắt đầu tụ lại xung quanh người y.
"Là con chó hoang ngươi nhận nuôi, đúng không? Lúc triều nghị ta có thấy hắn, ngươi đưa hắn đến Nam Cương, ta nghe thuộc hạ nói hắn là sủng thiếp của ngươi." Chu Minh Tàng cười khẩy, "Ở thần mộ ông đã nhận ra ngươi đối với hắn không bình thường chút nào, tưởng đâu là huynh đệ, ai ngờ là tình nhân cơ đấy.
Làm sao, cái thứ chui ra từ cục đá như ngươi cũng biết động lòng phàm à?"
Phù Lam im lặng một hồi, đoạn nói: "Ta không muốn giết ngươi."
Ta cũng không muốn giết ngươi, Phù Lam." Chu Minh Tàng đặt tay lên chuôi đao màu xanh, "Phàm nhân coi trọng tam cương ngũ thường[1], ngươi không nối dõi không chăm em bé được, hắn chỉ chơi đùa với ngươi, chơi xong thì vứt, sau đó cưới một người phụ nữ đứng đắn để nối dõi tông đường.
Nhân gian quả thực có đàn ông kết nghĩa, gọi nhau là khế huynh khế đệ, nhưng đến độ tuổi nào đó vẫn phải thành hôn sinh con.
Những lời ông đây nói đều là xuất phát từ nội tâm, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu.
Ngày nào đó hắn bỏ ngươi chạy lấy người, ngươi phải làm sao bây giờ? Hoặc là," Chu Minh Tàng cười mỉa, "Hắn có ca ca mới, ngươi làm sao đây?"
[1] Tam cương ngũ thường: tam cương: vua tôi, cha con, chồng vơ; ngũ thường: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
Phù Lam trầm mặc thật lâu, đoạn dời mắt, ngẩn ngươi nhìn dòng suối.
Khe suối nhỏ chảy róc rách, từng gợn sóng lăn tăn nghiền nát ánh mặt trời chiếu xuống thành bột mịn.
Gió lạnh phẩy qua mái tóc Phù Lam, y im lặng đứng đó, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề mà Chu Minh Tàng đặt ra.
Một lúc lâu sau, chàng trai điềm tĩnh này cuối cùng cũng cất lời.
Giọng nói của y thật nhẹ nhàng, tựa như làn gió trên triền núi.
"Vậy ta sẽ nhốt đệ đệ lại, từ nay về sau, đệ ấy chỉ có thể gọi ta là ca ca thôi."
Thích Ẩn ngồi xổm dưới bụi trúc chôn gà nhỏ, phong cảnh nơi đây xinh đẹp, thích hợp để đắp mồ.
Hắn đào một cái hố nhỏ, bọc xác gà con bằng vải vụn thêu hoa và đặt từng con một vào đó.
Đầu hố dựng một tấm biển gỗ, bên trên viết "Mộ gà con của Phù Lam và Thích Ẩn."
Đang lúc chôn cất, một bóng người phủ xuống trước mặt, Thích Ẩn ngẩng đầu lên thì thấy Phù Lam đang ôm chậu gỗ, bên trong chất đống quần áo cao như hòn núi nhỏ.
Phù Lam thấy xác gà con thì ngẩn ngơ, đoạn ngồi xổm xuống cạnh Thích Ẩn, chán nản nói: "Xin lỗi."
"Sao thế?"
"Ta không bảo vệ tốt gà nhỏ của chúng ta." Phù Lam cúi đầu, hai tay y đặt trên đầu gối, giống hệt một thanh niên chân chất ở nông thôn.
Thích Ẩn sờ mái đầu mềm mại của y, "Không sao, chắc là có ai đó kiếm chuyện rồi.
Tàn nhẫn quá, gà con đáng yêu như vậy mà cũng không tha."
Phù Lam cọ cọ lòng bàn hắn, khẽ hỏi: "Tiểu Ẩn, đệ sẽ nhận người khác làm ca ca sao?"
"Sao tự nhiên ta lại muốn nhận người khác làm ca ca?" Thích Ẩn ngờ vực hỏi.
Phù Lam mờ mịt nói: "Không biết."
"..." Thích Ẩn cạn lời, mạch não của ca hắn không giống người bình thường, nói chuyện không đầu không đuôi gì cả.
Hắn không để ý, cúi đầu tiếp tục chôn gà nhỏ, vừa chôn vừa nói, "Ca, huynh có để ý