Linh phân (tam)
"Ta là Phù Lam." Phù Lam khẽ nói.
"Phù Lam..." Người kia cũng nhẹ giọng đáp lại.
"Ngươi là ai?" Phù Lam tiếp tục hỏi.
Mèo đen càu nhàu ở bên tai Thích Ẩn: "Hơi thở này giống lắm luôn, bé con, hồi nhỏ ngươi từng ước mùa xuân trồng một ca ca xuống đất, mùa thu thu hoạch thêm nhiều ca ca.
Khi đó lão phu chỉ coi như lời nói con nít nói vớ vẩn, có ngờ đâu bây giờ lại trở thành sự thật."
Thích Ẩn: "..."
Cộng thêm cái đầu lâu ở trong thần mộ kia, bọn họ đã phát hiện tổng cộng ba Phù Lam.
Không lẽ trên đời này có rất nhiều người giống Phù Lam y đúc thật sao, ở nơi bọn họ không biết đã sinh sống rồi chết đi.
Trong lòng Thích Ẩn tràn đầy nghi hoặc, trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu Phù Lam?
Một lúc lâu sau mà bóng đen kia vẫn không có động tĩnh gì, hắn có hơi sốt ruột, muốn đi qua xem thử.
Một con cá trắm đen nhỏ ung dung bay ra khỏi người Phù Lam rồi bơi về phía bọn hắn.
Thích Ẩn nghe thấy tiểu ngư thấp giọng nói: "Tiểu Ẩn, từ từ đi ra phía sau hắn, mèo đi qua một bên khác, chặn hắn lại."
Mèo đen đáp xuống đất mà không tạo ra tiếng động nào, thoắt cái đã biến mất vào bóng tối.
Thích Ẩn cũng hạ thấp người xuống, nín thở, bước vòng qua cột đồng, chạm vào sau lưng bóng đen đó.
Ánh lửa ở bên ngoài đã giảm đi rất nhiều, hơn nữa cũng không có ánh trăng.
Bên trong cung điện quá tối, tên đó lại vừa vặn đứng ngay góc chết trong bóng tối, thế nên không nhìn rõ được tí tẹo dáng vẻ nào của nó cả.
Phù Lam vẫn kiên nhẫn hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi sống ở đây sao?"
Dường như bóng đen đó đã hòa vào bóng tối, nó không thốt lên bất kỳ tiếng nào.
Thích Ẩn từ từ mò đến gần, một vầng trăng khuyết ló dạng ra khỏi đám mây đen, ánh trăng chiếu vào, hình dáng của bóng đen kia dần dần rõ nét.
Cuối cùng ánh trăng cũng rọi qua khung cửa sổ, chiếu xuống nền gạch đá bên trong cung điện.
Rốt cuộc Thích Ẩn cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của thứ kia, tay chân dài ngoằng cùng với toàn thân lông lá đen thùi lùi.
Là con quái lông đen kia!
Trên mặt nó vậy mà đã có đường nét của ngũ quan, đặc biệt là miệng, nhìn rất rõ ràng, khiến Thích Ẩn có hơi kinh hãi.
Ánh trăng soi sáng, yêu quái lông đen lập tức phát hiện ra Thích Ẩn đang ẩn náu trong bóng tối, nó như một con dã thú bị giật mình rồi nhảy tót sang một bên.
Mèo đen từ trong bóng tối nhào ra chặn nó lại, tiếc là vóc dáng quá nhỏ so với nó, thế nên đã bị nó dùng một chân đá văng ra.
Thích Ẩn la lên: "Ngươi đừng sợ, bọn ta sẽ không làm hại ngươi!"
Bóng đen đó quay phắt đầu lại, nói với Thích Ẩn: "Làm hại ngươi!"
Thích Ẩn bừng tỉnh, tên này vốn dĩ không biết nói, nó chỉ đang bắt chước bọn họ.
Phù Lam cử động người, dường như bóng đen nhận thức được y là người mạnh nhất trong ba bọn họ, nên nó vô cùng cảnh giác với y.
Phù Lam vừa di chuyển, bóng đen lập tức hạ thấp người để né tránh, Thích Ẩn dang tay ra chặn đường lui của nó.
Ai mà ngờ được bóng đen này lại nhảy lên trên, ba bước gộp thành hai giẫm lên cột đồng rồi lao qua cái kẽ hở to cỡ chậu rửa mặt ở trên mái vòm y như đạn pháo, thoáng cái đã biến mất không thấy bóng dáng.
Phù Lam quăng lại một câu: "Ở đây đợi ta." rồi giẫm lên cột đồng, vượt nóc băng tường như một con khỉ, trong nháy mắt nhảy vọt lên trên.
Đợi cứt á! Thích Ẩn cũng không thèm nghĩ ngợi gì mà ôm cột bò lên.
Chui ra khỏi kẽ hở, khắp nơi bên dưới lầu các của mộ đạo toàn là vu thi.
Âm thanh rượt đuổi của Phù Lam với bóng đen kia quá lớn, đã thu hút không ít vu thi, tên nào tên nấy cứ y như nhền nhện mà leo lên nóc nhà, bộ dạng hai tay hai chân leo trèo loạn xạ trông đáng sợ vô cùng.
Thích Ẩn có bóng ba tâm lý với nhền nhện, da đầu hắn tê dại, vội vàng đuổi theo Phù Lam, Quy Muội mở đường còn mèo đen thì dẫn đường phía trước hắn.
Phù Lam truy đuổi cực nhanh, cứ như một tia chớp màu đen thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm.
Trong giây phút đuổi kịp bóng đen, hai người cấp tốc vật lộn với nhau.
Hiển nhiên là Phù Lam không muốn làm nó bị thương nên vẫn không xuất chiêu giết người.
Bọn họ quấn lấy nhau lăn xuống nóc nhà, dọc đường mái ngói vỡ tan tành, rơi xuống lộp bộp như hoa tuyết.
Cùng lúc này, hàng loạt vu thi như chó ngửi thấy thịt mà tụ tập tới chỗ này, từ trên mái nhà nhìn xuống thì quả thực y như dòng thuỷ triều mênh mông cuồn cuộn.
Thích Ẩn thầm nhủ không ổn, sau đó hắn thấy vào thời khắc Phù Lam lăn xuống nóc nhà, một cánh tay thô ráp bỗng chọc thủng khung cửa sổ, bắt lấy y vào trong tầm tay.
Một cái đầu sừng trâu khổng lồ đâm thủng ván cửa, cả cơ thể vu thi bước ra dưới ánh trăng, ước chừng cao ngang ngửa một tầng lầu, hoá ra là tên vu thi yêu ngưu đập cửa kia!
Thế nhưng ngay sau đó, tay của vu thi yêu ngưu bắt đầu kết băng, mảnh băng lan tràn khắp cánh tay gã.
Vu thi yêu ngưu rống lên một tiếng, cánh tay nhúc nhích một cái khiến lớp băng vỡ vụn.
Gã siết chặt nắm đấm, chuẩn bị một tay bóp chết Phù Lam.
Thích Ẩn phóng kiếm qua, ánh sáng lấp lánh trong nháy mắt ùa đến rồi chém đứt cánh tay của gã.
Phù Lam vùng vẫy nhảy khỏi lòng bàn tay của vu thi yêu ngư, đao Trảm Cốt cũng đồng thời ra khỏi vỏ, trước cắt ngang sau bổ dọc, ánh đao nối thành hình chữ thập, yêu ngưu bị bổ làm tư rơi ầm ầm xuống đất như tuyết lở.
Phù Lam quỳ một gối xuống đất, lúc ngẩng đầu lên thì thấy bóng đen kia đã mất dạng.
Thích Ẩn lao đến bên người y kêu lên: "Đừng đuổi nữa, bọn tổ tông đến rồi!"
Vừa nói xong thì Phù Lam đè đầu hắn xuống, hai người cùng nằm xuống đất, cả khuôn mặt của Thích Ẩn bị vùi vào trong đất, miệng dính đầy bùn.
Vừa cúi đầu xuống đã nghe thấy một tràn cánh bướm đập ở trên đầu, Phi Liêm màu sương mù vòng qua đỉnh đầu bọn họ.
Mèo đen la hét ở trên mái nhà: "Chạy sang hướng Đông, bên hướng Đông ít!"
Hai người nhấc giò lên cổ chạy, xung quanh toàn là vu thi đông nghìn nghịt.
Có tên đứt đầu nghiêng cổ đuổi theo bọn họ.
Lần này là đói thật rồi, suốt mấy ngàn năm cuối cùng cũng thấy thịt, tên nào tên nấy cứ liều mạng bổ nhào về phía trước.
Thích Ẩn gắng sức điều khiển kiếm, biến ra mười bóng kiếm dệt thành kiếm trận rơi xuống tan tác, máu thịt văng tung tóe như mưa, tầm nhìn của Thích Ẩn hoá thành một mảng đỏ thẫm.
"Lại thêm một bầy đến, băng qua cầu phía trước rồi về hướng Bắc!" Mèo đen hét lên.
Càng chạy thì vu thi lại càng nhiều, trên đầu còn có thi thể chim mặt người cùng với yêu bướm Phi Liêm chờ đợi thời cơ để đoạt mạng, giống như mây đen dày đặc cuồn cuộn che phủ cả đỉnh đầu.
Thích Ẩn hô lên: "Miêu gia, mẹ nó, hướng ngươi chỉ là ngõ cụt đấy!"
"E là toàn bộ vu thi ở Ba Sơn đều đến hết cả, đường bị chặn lại rồi!" Mèo đen hét lại.
Vu thi dần dần vây thành một vòng tròn, bọn họ bị chặn ở chính giữa, xung quanh chật như nêm cối, không có đường để lui.
Trái tim Thích Ẩn lạnh như tro tàn, không lẽ hôm nay sẽ đứt gánh ở đây thật sao? Nếu Vu Úc Ly biết thân xác duy nhất của Bạch Lộc không còn nữa, không biết có hộc máu tại chỗ không nhỉ.
Phù Lam ngẩng đầu nhìn một hồi, vài thi thể chim mặt người đang lượn vòng trên đỉnh đầu, y lên tiếng: "Tiểu Ẩn, chuẩn bị!"
Thích Ẩn giật mình, cổ áo phía sau chợt bị Phù Lam nhấc lên, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, Phù Lam quăng cả người hắn ra ngoài y như quăng một con gà con.
Sức quăng quá lớn, cổ áo phía sau của Thích Ẩn bị xé toạc, gió đêm tựa như chim bồ câu ùa vào đầy vạt áo, cái lạnh thấu xương ngấm vào trong người.
"Ca, huynh làm gì vậy!" Thích Ẩn hét lên.
Móng chim như cặp kìm sắt quắp lấy hắn, Thích Ẩn bị chim mặt người túm vào chính giữa.
Phù Lam xách theo mèo đen nhảy lên, giẫm lên đầu một tên vu thi bay vọt lên rồi xoay người ngồi trên lưng chim mặt người.
Thích Ẩn lập tức hiểu ra ý đồ của tên này, một khi bọn họ ngự kiếm bay trên không thì không thể điều khiển kiếm để phòng thân.
Phù Lam đây là muốn lấy chim mặt người làm vật cưỡi, như vậy vừa có thể bay trốn vừa có thể điều khiển kiếm.
"Đưa Quy Muội cho ta!" Phù Lam ló nửa người ra từ trên lưng chim mặt người.
Thích Ẩn quăng mạnh Quy Muội lên trên, Phù Lam bắt lấy Quy Muội rồi nắm chặt chuôi kiếm, sương lạnh lập tức bâu kín cánh tay.
Phù Lam xoay cổ tay, Quy Muội rít lên một tiếng, cuối cùng bị cưỡng chế cởi bỏ phong ấn.
Lớp sơn rỉ sét rơi xuống, lộ ra thân kiếm lạnh lẽo như trăng.
Một chân Phù Lam đạp lên đầu chim ép nó bay về hướng Đông, tay trái đao tay phải