"Tướng quân xuất chinh chắc chắn sẽ chết, trung thần tốt bụng lúc nào cũng bị ban chém cả nhà, hải đường bị phong trần nghiền nát, mỹ nhân rồi cũng sẽ già đi."
Thần ngữ (tam)
Một đường bị lôi đi, Thích Ẩn để trần nửa thân trên, lưng cọ vào vách đá thô ráp đau đớn dữ dội.
Thích Ẩn cố gắng vươn tay mò túi càn khôn tìm kiếm Quy Muội, nhưng đường hầm quá hẹp, vốn không thể thi triển kiếm Quy Muội được.
bỗng nhiên hắn chợt nhớ lúc đám dây đeo đến gần đống lửa thì rụt lại, trong đầu nảy ra một ý tưởng, bèn vội vàng lấy phù chú ra, cũng mặc kệ có đốt cả mình không, hắn lập tức mồi lửa rồi ném về phía đỉnh đầu.
Quả nhiên đám dây leo kia hệt như thấy quỷ, nhốn nháo buông Thích Ẩn và Tông Lan ra rồi rụt vào sâu bên trong.
Thích Ẩn lăn quay một cái, sau đó bò dậy định chạy trốn.
Quay đầu thấy Tông Lan còn nằm đó, hắn hơi xoắn xuýt một chút rồi quay lại kéo gã ta theo.
Một dây leo như mũi tên nhọn từ hướng xiên đâm mạnh tới, Thích Ẩn đực ra, mắt thấy mình sắp sửa bị thứ đó xuyên thủng người.
Bỗng nhiên Tông Lan bổ nhào tới chắn trước người hắn, dây leo đâm thủng gã ta, ngực và bụng lập tức ướt đỏ một mảng lớn.
Thích Ẩn ngây ra như phỗng, hệt như một con rối gỗ.
Tông Lan phun ra một búng máu, đoạn cúi đầu nhìn ngực bụng của mình, đau thương nói: "Ta không định cứu ngươi...!Nhưng con yêu quái kia cứ thì thầm...!Ta không khống chế được.
Ta muốn...!Ta muốn về núi...!Về Vô Phương..." Dây leo rụt lại, đồng thời cuốn cả người gã ta vào sâu trong đường hầm, thoáng cái đã không thấy tăm hơi.
Vẻ mặt bi thương thân bất do kỷ của gã ta hằn sâu vào tâm trí của Thích Ẩn.
Đám thần linh đó đang làm cái gì vậy, Thích Ẩn không hiểu, vì sao bọn họ lại muốn Tông Lan bảo vệ hắn, hắn vừa sợ vừa lo.
Thần linh muốn đối nghịch với Vu Úc Ly không phải là nên giết hắn sao? Nữ La nói thần đã phái vô số thuộc hạ vào gương trăng trước, nhưng không một ai trở về.
Chẳng lẽ cái gọi là thuộc hạ này chính là dùng thì thầm khống chế những kẻ đáng thương kia? Bọn họ từng bước tiến vào đây mà không hề sợ hãi, cuối cùng bỏ mạng ở nơi này.
Trong lòng Thích Ẩn như có một nỗi bi thương đè nén, khiến hắn buồn bực khó chịu.
Hắn ngồi dậy định quay về sơn động, chợt phát hiện hắn đang đứng ở một ngã rẽ, xung quanh là năm hướng thông ra năm đường khác nhau.
Hắn không nhớ là mình đã tới từ hướng nào, bèn cúi đầu tìm dấu vết trên đất, song lại phát hiện đường hầm này cực kì quỷ dị, bức tường đá vôi được bao phủ bởi những đường vân xanh đậm dày bằng cánh tay, linh lực phát sáng như những sợi tơ nhện mỏng manh vắt chồng lên nhau, chậm rãi chảy xuôi bên trong đó.
Tất cả kinh mạch dường như đang đập, từng nhịp từng nhịp một.
Thích Ẩn gần như sụp đổ, lẽ nào hắn đang ở trong bụng của con yêu quái khổng lồ kia sao?
Sợ kéo đám dây leo tay quỷ tới nên hắn không dám lớn giọng gọi Phù Lam.
Phía Tông Lan biến mất chắc chắn có yêu quái, không đi được, Thích Ẩn chọn đại một hướng, đoạn xé một góc vải quần đặt ở cửa hướng đi.
Chẳng biết đã bò được bao lâu, sau đó hắn phát hiện có một chân đèn bằng đồng được khảm trên vách đá, bên trong còn châm đèn Trường Minh bằng mỡ nhân ngư.
Quả nhiên đã từng có người đến đây, hắn quan sát kỹ vách đá, quả thực có thấy hàng chữ "Đại thần Khương Ương thần vu Tiểu Nguyệt Nha đã từng đến đây" ở trong một khe hở.
Khương Ương là Bạch Lộc, còn Tiểu Nguyệt Nha lại là ai nữa? Thời thượng cổ, thần vu tương đương với tăng lữ, là người xuất gia.
Thời khắc được chọn làm thần vu bọn họ phải bỏ lại họ tục, trở thành người hầu cho thần linh suốt một đời, vì thế nên các thần vu đều không có họ.
Đối với người có thân phận, bá tánh thời cổ thường thêm chức nghiệp của bọn họ vào trước tên, ví dụ như Bào Đinh, "Đinh" là tên người nọ, "Bào" biểu thị hắn ta là một đầu bếp.
Vu Úc Ly hay Vu Thú cũng thế, "Úc Ly" và "Thú" là đều là tên bọn họ, còn "Vu" để chứng tỏ thân phận vu chúc.
Nhưng nếu "Tiểu Nguyệt Nha" này là thần vu thì nên gọi là Vu Nguyệt Nha mới đúng.
Cho dù khắc tên ở đây thì cũng nên là "Thần vu Nguyệt Nha đã từng đến đây." "Tiểu Nguyệt Nha", nghe qua cứ như là một tùy tùng vậy.
Thôi, với cái nết của Bạch Lộc thì chuyện gì mà chả làm được, phong cho một tùy tùng làm thần vu cũng chẳng hiếm lạ mấy.
Thích Ẩn tắt đăng phù, theo hướng chân đèn bằng đồng đi về phía trước, trước mặt bỗng trở nên sáng sủa, là một hang động thạch nhũ.
Bên dưới măng đá có rất nhiều quan tài cũ nát, chung quanh còn bốc lên mùi gỗ mốc meo.
Đi qua một măng đá lớn, có một chiếc bàn nguyệt nha được đặt trên một bệ đá lớn, bên cạnh là chiếc ghế sơn mài cùng với một trản lư hương trên bàn, lò hương đã châm hết, bên trong tích đầy tro hương.
Dưới gầm bàn có mấy cái rương và lọ cát xanh, không biết dùng để đựng cái gì.
Vừa nhìn thấy quan tài thì hắn có đôi chút sững sờ, đoạn vòng qua chúng để đến bệ đá, mở những cái rương dưới bàn lên.
Khóa đã rỉ sắt nên cứng cóng, không bẻ được, Thích Ẩn rút kiếm Quy Muội ra chém một cái.
Khóa vỡ làm đôi, Thích Ẩn mở rương ra, bên trong đặt mấy bộ y phục.
Y phục này không biết may bằng chất liệu gì mà vẫn còn mặc được, hắn chọn một bộ màu xanh đơn giản và mặc nó vào.
Mở một cái rương khác, bên trong có rất nhiều tranh vẽ, giấy rất mỏng, vừa lật một cái đã rách, hắn bèn cẩn thận lấy ra khỏi rương xem thử, tất cả đều là sơ đồ huyệt vị kinh mạch gì đó của cơ thể người.
Thích Ẩn đứng dậy, nhìn về phía những quan tài bên dưới bệ đá, chợt nhớ tới cỗ thi thể mà Nữ La chôn dưới nhà sàn.
Ông trời ơi chỉ là nói giỡn thôi đúng không? Trong những chiếc quan tài đó lẽ nào đều là những người giống hệt Phù Lam? Hắn đếm sơ sơ, chừng hơn hai mươi cái.
Hơn hai mươi ca ca, đúng là được mùa rồi.
Thích Ẩn cạn lời một lúc lâu, sau đó quyết định mở một cái ra nhìn thử.
Chọn một cái quan tài, bên trên vậy mà không có đóng đinh.
Bớt được một việc, Thích Ẩn gõ mấy cái lên quan tài trước, nghe bên trong không có động tĩnh gì bèn bắt đầu dịch chuyển nắp quan tài.
Nắp quan đen như mực di chuyển từ chút một, thứ nằm bên trong nhanh chóng lộ ra dưới ánh đèn màu xanh lá.
Thích Ẩn vừa nhìn qua thôi đã thấy sởn tóc gáy.
Bên trong quan tài là một thứ quái quỷ gì đó đen thùi lùi có ba đầu sáu tay, đã cháy thành than, không nhìn ra được nguyên dạng.
Thích Ẩn dùng kiếm khảy ba cái đầu của nó, hai mắt cháy rụi, không có môi, lộ ra hàm trăng trắng ởn.
May mà không phải là một kẻ có vẻ ngoài giống Phù Lam, Thích Ẩn còn chưa chuẩn bị tâm lý bỗng nhiên có quá trời ca ca như vậy.
Hắn lại mở thêm cái quan tài khác, bên trong đều là mấy tên có dáng vẻ quái lạ, có tên tận hai cái đầu, có tên thì đầu như bướu thịt, đeo thêm cọng dây xích trên cổ.
Khắp hang động toàn là thi thể của quái vật, Thích Ẩn không muốn ở đây nữa, bèn xách kiếm định ra khỏi động, vừa mới bò được một thước thì thấy có một bóng người đang đứng phía cuối đường hầm.
Hắn vội vàng lui trở vào hang động, trái tim trong ngực đập thình thịch liên hồi.
Đó chắc chắn không phải Phù Lam, bóng đen kia có dáng người nhỏ nhắn, giống như một người lùn vậy.
Đầu của nó to lớn một cách kỳ lạ, như thể đội một cái chùy lớn lên cổ.
Quan trọng hơn cả là hai chân nó không hề chạm đất, cả người lơ lửng giữa không trung.
Má ơi, lẽ nào là quỷ ư? Thích Ẩn cẩn thận ló nửa đầu ra nhìn thử, vừa thấy thì sợ hết hồn, bóng quỷ kia đang bay về phía hắn.
Mẹ ơi.
Thích Ẩn rón rén quay về, tuy rằng hắn có thuật pháp trên người, nhưng gặp phải mấy thứ khó hiểu như này thì trốn là thượng sách.
Nhưng cái hang động này nhìn lướt qua một cái là thấy hết, không có chỗ nào trốn được cả.
Thích Ẩn sốt ruột đến mức đổ mồ hôi lạnh, bỗng nhiên hắn thấy một cái quan tài rỗng, không kịp nghĩ ngợi gì đã chui vào nằm, tiện tay kéo nắp quan tài lại.
Nín thở im lặng, nương theo khe hở của nắp quan tài trông ra ngoài, lờ mờ thấy cái bóng quỷ đầu to kia đã tới cửa động.
Đừng vào mà, đừng vào mà, Thích Ẩn lẩm nhẩm trong lòng.
Sau đó hắn thấy đôi chân nhỏ nhắn đang thõng xuống kia di chuyển, bóng quỷ bay vào hang động.
Ông trời ơi.
Thích Ẩn thầm mắng.
Bóng quỷ kia đi vào rồi ngừng lại một lúc lâu, không biết đang làm cái gì.
Khe hở quá nhỏ, Thích Ẩn chỉ có thể nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn kia mang ủng đen.
Bóng quỷ khẽ động đậy, sau đó đi về phía đống quan tài, một âm thanh kẽo kẹt vang lên, là tiếng nắp quan tài di chuyển.
Bóng quỷ ngừng một lát, đoạn dời sang quan tài kế tiếp, lại là âm thanh kẽo kẹt, nắp quan tài dịch chuyển, bóng quỷ bay về phía một quan tài khác.
Nó đang làm gì vậy? Thích Ẩn lộp bộp trong lòng, bỗng nhiên hắn nhận ra mình đã đi sai nước này rồi.
Hắn nằm nhầm quan